Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 277: Không Thể Đi Ra Ngoài 1

Khi anh tự tay quấn khăn lụa lên cổ cô, quần áo ở phía sau cũng dán lên, toàn thân cô được hơi thở của anh bao vây.



"Thích không?"



Giọng nói của người đàn ông trầm thấp còn có từ tính, chằm chậm vang lên ở bên tai cô.



Lạc Tĩnh Nghiên xoay người tầm mắt vừa lúc rơi lên trên cằm của anh, ánh mắt cô lại dời lên trên một chút, đến đôi môi mỏng của anh, sóng mũi cao thẳng, đôi lông mày sắc sảo nhưng ôn nhu của anh.



Đây là lần đầu tiên cô gần gũi và nhìn anh can thận đến vậy, đôi mắt anh hơi rũ xuống, hình ảnh ngược trong mắt cô là một đôi mắt phượng tối đen như mực của người đàn ông cùng hàng mi dày và dài.



Anh cũng chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt, dần dần nhuộm lên một màu sắc mơ hồ, tầm mắt của cô lại dời xuống, đến trên yết hầu nhô lên gợi cảm của anh, cô nhìn thấy yết hầu của anh đang lăn lên xuống.



Ngay sau đó, cô cảm thấy eo mình căng cứng, có một bàn tay to lớn phủ lên.



Cơ thể cô căng cứng một chút, cô nói: "Em đi xem xem gương, để xem thế nào."



Sau đó cô xoay người tránh đi, Tiết Ngạn Thần nhìn bóng dáng cô rời đi, anh vươn tay nhéo nhéo mi giữa, vừa rồi anh có chút không không chế được bản thân mà muốn ôm cô vào lòng, còn muốn hôn cô, như vậy có phải đã dọa cô sợ rồi không.



Lạc Tĩnh Nghiên cầm lấy chiếc gương, nhìn nó rồi cười nói: "Em rất thích khăn lụa này, vì sao anh biết em thích màu này?"



Tiết Ngạn Thần nhìn cô tựa như không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, trong lòng anh cũng thoải mái một chút. nói: "Anh cũng chỉ theo vô thức mà mua thôi."



"Thật sao?"



"Tất nhiên, những gì anh nói đều là thật nếu có lừa gạt ai thì cũng sẽ không lửa gạt em." Anh chỉ thiếu giơ tay thề với trời.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Được, em tin anh. Anh chờ một chút, em cũng có vật muốn tặng cho anh.”



Cô mở rương gỗ lấy từ bên trong ra một chiếc mũ da thỏ, cô đưa cho Tiết Ngạn Thần: "Cái này tặng cho anh, đây là trước đó em đã làm muốn tặng cho anh, nhưng ngày đó em nhìn thấy anh và em họ của anh ở bên nhau, nên em nghĩ anh đã có người yêu vì vậy mới không dám tặng."



Tiết Ngạn Thần nhận lấy cái nón, anh đội lên trên đầu của mình, rất thoải mái còn giữ ấm.



"Anh có muốn xem gương chút không?” Lạc Tĩnh Nghiên nói. "Không cần xem anh cũng biết nó rất đẹp."



"Anh là đang tự luyến."



"Anh là tin tưởng ánh mắt và tay nghề của mình."



"Được rồi, em sẽ xem như anh đang khen em vậy."



Sau khi bột nghỉ ngơi đủ, Lạc Tĩnh Nghiên dạy cho Tiết Ngạn Thần biết làm sao để cán bột, anh cũng học được rất nhanh.



Lúc này, bởi vì có Tiết Ngạn Thần ở đây nên Hỗ Béo trốn ở trong không gian không dám ra ngoài, Hắc Hỗ trước đó đã đi vào nên cũng không dám tùy tiện đi ra, hai con mèo chỉ biết dựa sát vào nhau liếm môi của chính mình, thật muốn ăn mì sợi của chủ nhân làm.



Có lẽ là do tụi nó quá tham ăn nên không chú ý đến đã có một con gà bay ra khỏi chuồng gà, con gà kia bay đến biệt thự, làm đỗ nát một nước cung đình ngọc ở trên quầy bar, sau khi Hỗ Béo phát hiện ra nó đã lập tức ra tay, đè con gà ở dưới móng vuốt, rồi ngậm lấy cánh gà bắt nó đưa nó về chuồng gà.



Nhưng Hắc H6 lại đứng yên ở nơi bình rượu vỡ nát, nó bị mùi rượu thơm nồng hấp dẫn, không thể cưỡng lại cám dỗ nên đã liếm sạch rượu ở trên mặt đất.



Không bao lâu sau, men say dâng lên, nó ở trong không gian ngã trái ngã phải, Hỗ Béo sợ nó vì Say rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận