Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 144: Gặp Tân Quang Vinh 1

Bà lão Trương nói với Trương Bảo Quốc: "Bảo Quốc, con nhìn cho rõ cô ta là người như ra làm sao đi. Cô ta hoàn toàn không thích con, ả chỉ đang lừa tiền con mà thôi."



Trương Bảo Quốc vừa tỉnh ngộ, anh ta tức giận siết chặt tay, thiệt cho anh ta khi vẫn còn ôm mộng tưởng với Tống Anh Lan, rằng nếu Tống Anh Lan không trả được tiền thì cô ả sẽ cưới anh ta.



Thì ra Tống Anh Lan chính là một con ả lẳng lơ dâm loàn.



Bà Lưu nghe xong, hỏi bà lão Trương: "Ý bà là sao? Con trai bà cũng có gì đó với thanh niên trí thức Tống à?"



"Đúng vậy, cô ta quyến rũ con tôi, bắt con tôi đưa tiền, tặng đồ. Hai hôm trước tôi đã yêu cầu cô ta giải quyết nhưng cô ta không chịu, ai mà ngờ cô ta muốn quay về thành phố, nếu không nhờ thanh niên trí thức Lưu cho tôi biết thì e rằng tiền của chúng tôi đi tong rồi."



Ban đầu Lưu Tuệ Phương chỉ muốn thông báo cho ba lão Trương biết, không ngờ còn có thể gạ hỏi ra cả bà Lưu.



Bà Lưu nói: "Nếu mà chúng tôi không đến, có lẽ tiền và đồ đạc của chúng tôi cũng mất toi rồi. Cô ta nợ mọi người bao nhiêu?”



"Tổng cộng là tám mươi đồng." "Mẹ con tôi tính sơ qua thì cô ta nợ chúng tôi tổng là bốn mươi."



Tống Anh Lan nói: "Tôi không có bảo là không trả cho mọi người, mấy người cho tôi chút thời gian cái đã." Cô ta lại nói với bà Lưu: "Tôi không thể trở về thành phố nữa rồi, tôi sẽ ở lại đây từ từ trả lại đồ đạc và tiền cho may người."



"Nếu không trả được, cô phải lấy Mạch Sinh của chúng tôi." Bà Lưu nói.



Tuy Tống Anh Lan không phải hạng người đứng đắn, nhưng dù gì khuôn mặt của cô ta cũng rất đẹp, sau khi qua cửa, đương nhiên bà có cách để dạy dỗ cô con dâu này.



Bà lão Trương nói: "Cô ta không trả cho nhà chúng tôi được thì phải cưới Bảo Quốc của tôi."



"Phải cưới Mạch Sinh nhà chúng tôi."



"Cưới Bảo Quốc của tôi."



Bà Lưu và bà lão Trương giành giật một phen, cuối cùng hai bà quyết định, sau ba tháng, Tống Anh Lan thiếu ai nhiều tiền hơn thì phải cưới con trai nhà đó nhưng sẽ không giúp Tống Anh Lan trả khoản nợ còn lại.



Sau khi hai nhà thương lượng xong, bà Lưu và bà lão Trương đều đưa con trai đi.



Tống Anh Lan bị tất cả mọi người ở khu nhà của thanh niên trí thức nhìn thấu bộ mặt thật, cô ta cực kỳ xấu hỗổ, cộng thêm việc mắt suất trở về thành phố nên tâm trạng trở nên ủ dột, cô ta khóc lóc chạy ra ngoài.



Cô ta không thể quay lại thành phố, nợ nhiều tiền như thế, cô ta biết phải làm sao đây?



Cô ta định trả tiền cho Lưu Mạch Sinh trước, so với việc lấy Lưu Mạch Sinh thì cô ta thà cưới Trương Bảo Quốc còn hơn.



Lạc Tĩnh Nghiên đi về nhà sau khi đã hóng hết chuyện, buổi chiều cô lại lên trên núi.



Gà con trong không gian sắp nở, cần dùng nhánh cây làm sẵn hàng rào cho đám gà con.



Cành cây khô trên đất không phù hợp, cô bèn leo lên cây cắt một số cành thẳng và bền chắc rồi bo vao trong khong gian.



Mỗi lần theo Hắc Hỗ lên núi đều thu hoạch được con mùi, lần này cũng không ngoại lệ, cô bắt được hai con hươu rừng và hai con thỏ rừng.



Tối đến, cô đi vào trong không gian, con lợn rừng lúc trước săn được vẫn chưa bị thịt, cô sờ vào thân con lợn, mềm mại và vẫn còn độ ấm.



Cô dùng dụng cụ trong không gian thịt con lợn rừng, thu về một chậu lớn chứa đầy huyết lợn, huyết lợn trong không gian sẽ không tự động đông lại, có thể dùng de làm dồi lợn hoặc trực tiếp làm thành cục huyết lợn.



Chỉ việc giết con lợn rừng thôi cũng khiến cô bận rộn suốt hai giờ đồng hà.



Cô cũng đã thử dùng suy nghĩ điều khiển con dao tự động mo lợn, nhưng tiếc là không thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận