Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 185: Nói Chuyện Phiếm 3

Nhớ lại tâm trạng hứng khởi của mình khi lần đầu tiên được học nấu ăn, đời trước cô cảm thấy được nấu cơm chính là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình.



Ăn bữa sáng xong cô cũng lên đường xuất phát, lúc đang ngồi xe bò thì lại gặp Tống Anh Lan, hai người chào hỏi đơn giản vài câu.



Cùng lúc đó, Tống Anh Lan còn chủ động chào hỏi với một người phụ nữ đang ôm một đứa nhỏ khi cùng ngồi xe bò: "Thanh niên trí thức Tần, cả nhà chị cũng đi lên thị trần sao."



Người được gọi là thanh niên trí thức Tần chính là Tần Ngọc Mai, cô ấy hờ hững liếc mắt nhìn Tống Anh Lan một cái rồi thấp giọng ừ một tiếng.



Ngồi bên cạnh cô ấy là một người đàn ông có tướng mạo trông rất không xứng với cô ấy, người này là chồng của cô ấy, Ngô Thuận Lai, là một xã viên của đại đội Thắng Lợi.



Còn đứa trẻ nằm trong lồng ngực của Tần Ngọc Mai lại có bộ dáng không te.



Tần Ngọc Mai hỏi Tống Anh Lan: "Cô đi lên thị trấn làm gì thế?"



Vẻ mặt của Tống Anh Lan không được tự nhiên: "Không còn dầu gội đầu, tôi đi lên thị tran mua một ít." Ánh mắt Tàn Ngọc Mai chợt loe lên tựa như đã phát hiện ra vẻ mặt không may tự nhiên của Tống Anh Lan. Cô ấy cũng không tra hỏi quá sâu, sau đó chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu cùng Tống Anh Lan.



Tống Anh Lan không tìm được lời nào để nói nên chỉ có thể giới thiệu Lạc Tĩnh Nghiên với cô ay.



Tần Ngọc Mai vừa trông thấy diện mạo của Lạc Tĩnh Nghiên đã lập tức bị kinh diễm. Trong lòng cô ay âm thầm cảm tháy tiếc hận cho đối phương, chắc chắn cô đã bị người nào đó nhắm tới, không biết đối phương đã thực hiện được như ý nguyện hay chưa, kết cục cuối cùng không biết sẽ thế nào?



Sau khi xe bò đi tới thị trấn, người trên xe chia nhau ra di từng hướng. Lạc Tĩnh Nghiên đi tới hợp tác xã cung tiêu trước, Tần Ngọc Mai và Ngô Thuận Lai cũng đi về một phương hướng khác, nhưng Tống Anh Lan lại không đi tới hợp tác xã cung tiêu, cũng không biết cô ta muốn đi đâu.



Lạc Tĩnh Nghiên không để ý tới chuyện người khác muốn đi đâu, cô chỉ cần làm chuyện của chính mình là được.



Sau khi mua bột giặt ở hợp tác xã cung tiêu, cô lại chuẩn bị đi đến khu tập thể.



Hợp tác xã cung tiêu cách huyện ủy không xa, không biết có phải trùng hợp hay không mà cô lại trông thấy Lại Xuân Minh đang đạp xe từ bên trong ra. Lại Xuân Minh nhìn thấy cô thì trên mặt lập tức nở nụ cười đã được như ý nguyện, thấy xung quanh không có người quen nên anh ta cũng dừng xe lại.



"Thanh niên trí thức Lạc, trùng hợp quá, ở đây mà cũng gặp được cô. Chuyện là tôi sắp được điều động tới huyện công tác, không ngờ tới lại nhanh như vậy. Hôm nay tôi đặc biệt tới đây là để xác nhận nội dung công việc, qua mấy ngày nữa là có thể tới đây công tác rồi. À, cô tới đây để mua đồ à. Cái đó, về sau nếu như cô cần cái gì thì cứ mở miệng nói với tôi nhé, tôi thường xuyên tới huyện lắm, có thể mua được cho cô thì tôi nhất định sẽ mua về."



Nếu là những người phụ nữ khác thì anh ta sẽ không có dư tiền và thời gian để làm việc này, nhưng ai bảo người này là Lạc Tĩnh Nghiên, người mà anh ta thích nhất cơ chứ.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ra được anh ta đang muốn khoe khoang với cô rằng quyền lực của anh ta càng lúc càng lớn mạnh.



"Tôi không còn dầu gội đầu nhưng mà vừa rồi tôi đã mua rồi, không cần phiền đến anh."



Lại Xuân Minh cho rằng cô cảm thấy lời nói của anh ta chỉ là lời nói dối nhằm dụ dỗ cô cho nên mới giải thích: "Thanh niên trí thức Lạc, tôi không phải đang nói dối hòng dụ dỗ cô đâu, tôi thật lòng với cô."





Chuong 186: Chuan Bi 1


Chuong 186: Chuan Bi 1



Chuong 186: Chuan Bi 1



"Vậy để lần sau đi." Lạc Tĩnh Nghiên nói cho có lệ.



"Được." Lại Xuân Minh chỉ cần tưởng tượng tới buổi tối là có thể ôm được mỹ nhân là trong nhịn không được xốn xang: "Thanh niên trí thức Lạc, cô cũng đừng quên buổi giao hẹn của chúng ta tối nay đấy."



"Yên tâm, tôi biết quên sẽ có hậu quả gì cho nên tôi vẫn luôn suy nghĩ đến, cũng đã chuẩn bị rồi."



Lại Xuân Minh nhịn xuống đáy lòng đang nhảy nhót, lại ngó mắt liếc nhìn dầu gội đầu trong tay cô, chẳng lẽ cô còn cố ý chuẩn bị cái này vì anh ta để buổi tối làm cho mình thật thơm sao.



Nghĩ đến đây giọng nói của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần: "Thanh niên trí thức Lạc, cô là người biết thức thời, cô cứ yên tâm, nếu như sau này có lợi ích gì thì chắc chắn tôi sẽ châm trước cho cô. Được rồi, khắp nơi đều đang có người, nói không chừng trên đường còn gặp người quen nữa. Tôi không tiện đưa cô trở về, tôi đi trước đây, một lát nữa cô ngồi xe bò về nhé."



"ừ "



Sau khi anh ta đi rồi, Lạc Tĩnh Nghiên lại thay đổi lộ trình trở về khu tập thể.



Vốn dĩ cô đang đang muốn đi đến khu tập thể của nhà máy thực phẩm bởi vì dù sao cô cũng quen thuộc với bên đó hơn, người bên trong cũng đều là khách hàng thân thiết.



Thế nhưng sau khi suy nghĩ lại, bình thường nhà máy thực phẩm làm ra được nhiều nhất là bánh quy cùng những đồ ăn nhẹ linh tỉnh. Công nhân của nhà máy thực phẩm chắc chắn có thể mua được những món được sản xuất trong nhà máy với giá ưu đãi hơn nhiều những người khác. Cho nên cô di đến nhà máy thực phẩm bán bánh đậu xanh chưa chắc đã có thể bán chạy được, không bằng cô đi đến khu tập thể khác.



Ở gần khu tập thể nhà máy thực phẩm là khu tập thể nhà máy diêm, cô dự định sẽ đi đến đó bán. Vẫn giống như lúc trước, cô tiến vào trong không gian hoá trang xong mới đi đến địa điểm muốn bán hàng.



Cô dựa vào bí kíp bán hàng lúc trước, đứng ở cửa nhà máy diêm một lúc, bên trong có người di ra, thấy cô xách theo một cái sọt mới đi lên dò hỏi cô đang làm gì.



Cô bắt chước đúng cách nói mình đến đây để tặng đồ cho người thân, trong lòng bác gái giống như gương sáng, có họ hàng nhà ai đến đây tặng đồ mà cứ luôn đứng ngoài cửa khu khu tập thể làm gì. Vì thế bác gái mới yêu cầu cô bán cho mình một ít.



Trong sọt của cô không chỉ có bánh đậu xanh mà còn có cả gạo và trái cây, bác gái muốn mua gạo nên đã dẫn cô đi vào trong khu nhà.



Lúc sau các bà nội trợ khác trong khu tập thể cũng lại đây nghênh đón.



Lạc Tĩnh Nghiên bán hết gạo và táo xong còn cố ý để lộ ra sọt bánh đậu xanh, mùi thơm của đậu xanh bay khắp nơi. Các bác gái, các thím ngửi thấy mùi thơm cũng hơi thèm nên lập tức muốn nếm thử.



"Chàng trai, cậu có bán bánh đậu xanh này không? Tôi ngửi thấy mùi thôi mà cảm giác hương vị cũng không tệ đâu, tôi muốn mua một ít cho đứa cháu yêu quý của tôi ăn. À đấy, hôm trước lúc cháu trai của tôi cùng tôi đi đến khu tập thể của nhà máy thực phẩm chơi thì được người ta cho nửa miếng bánh đậu xanh ăn, sau khi trở về nó cứ đòi tôi nhưng mà công nhân nhà máy thực phẩm lại có chính sách ưu đãi, mỗi tháng không cần phiếu cũng có thể mua được hai cân bánh ngọt. Phiếu thực phẩm phụ nhà của tôi đã dùng hết từ lâu rồi, làm cháu trai nhà tôi cứ thèm mãi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Số bánh đậu xanh này đều là cháu tự làm hết, nếu như bác gái muốn mua thì tất nhiên cháu sẽ bán, cùng lắm thì về nhà cháu lại làm thêm một ít là được."



"Vậy thì tốt quá."





Chuong 187: Chuan Bi 2


Chuong 187: Chuan Bi 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận