Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 231: Chung Sống Với Người Nhà 2

Mẹ Lạc nói: "Trước đó ba con còn cho rằng họ sẽ giúp đỡ chăm sóc chị em các con, ai ngờ họ lại là lòng lang dạ sói, là kẻ đầu sỏ của chuyện này. Trước đó mẹ và ba con giúp nhà họ nhiều như vậy, không ngờ lại sinh ra một gia đình vong ơn bội nghĩa, lây oán báo ơn với nhà mình. Còn Cao Thiết Sơn đó đúng là có bản lĩnh, nhưng trước đó lại đối xử không tốt với nhà họ, họ chỉ có thể trông cậy vào nhà mình, nhưng khi có chỗ dựa rồi thì lại hãm hại nhà mình."



"Mẹ, mẹ đừng tức giận, trước khi tụi con về quê, con nghe nói Cao Thiết Sơn bị bắt vì tội tham nhũng, cô và dượng cũng không biết vì lý do gì cũng bị bắt, Lý Hồng Anh cũng trở về quê, ít nhất bây giờ họ đã bị quả báo, trong lòng chúng ta cũng thoải mái hơn một chút."



Cô cũng không thể nói ra lý do thực sự khiến đám người đó bị bắt, hi vọng ba mẹ biết người ác đã chịu trừng phạt, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.



Mẹ Lạc sau khi biết những chuyện này, tâm trạng cũng dễ chịu hơn.



"Ác giả ác báo, đó là quả báo mà họ phải nhận."



Ba Lạc cũng vẫn không lên tiếng, Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy ông ấy thở phào, trong lòng chắc cũng dễ chịu hơn. Củi ở bên này của ba mẹ Lạc cũng không nhiều, trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên vẫn còn, nhưng cũng không thể lấy ra, dù sao đem nhiều thứ về trong một lần như vậy cũng không thực tế.



Buổi tối không có ai đến đây tuần tra, họ lại trò chuyện thêm một lúc, Lạc Tĩnh Nghiên mới rời đi.



Lý Hồng Anh gả đến nhà họ Lưu đã mấy ngày, lúc đầu cô ta dùng kỳ kinh nguyệt đang đến của mình để từ chối động phòng với Lưu Ái Quốc, mà Lưu Ái Quốc cũng không miễn cưỡng cô ta, cô ta liền cảm thấy Lưu Ái Quốc rất dễ khống ché.



Mục đích cô ta gả cho Lưu Ái Quốc là để tiếp cận Trang Phi Phi, nhưng bởi vì hôn sự của cô ta với Lưu Ái Quốc, dẫn đến Lục Thừa Dã không đón Trang Phỉ Phỉ vào ngày Trang Phi Phỉ đến, nên đến bây giờ Trang Phi Phỉ cũng chưa gặp mặt Lục Thừa Dã.



Cô ta phải tiếp cận Trang Phi Phỉ thế nào đây?



Phải tìm một lý do hợp lý, không thể để đối phương nghỉ ngờ cô ta mới được.



Lý Hồng Anh liền rơi vào thế khó.



Vào ngày thứ ba ba Lạc và mẹ Lạc đến, Lạc Tĩnh Nghiên dẫn Lạc Trường Thiên đến gặp họ.



Lạc Trường Thiên giống như một đứa nhỏ, nép vào lòng mẹ Lạc khóc lớn.



Lạc Tĩnh Nghiên cười nói: "Tiểu Thiên, là ai nói mình đã trở thành người đàn ông? Đường đường là đại nam nhi còn khóc thành như vậy, em có xâu hổ không?"



"Ha ha ha." Ba người còn lại liền cười Lạc Trường Thiên.



Lạc Trường Thiên vừa dùng tay dụi mắt vừa cười.



"Con được gặp ba mẹ rồi nên con rất vui, vừa nãy là nước mắt hạnh phúc, nước mắt vui vẻ. Hừ, ai quy định đàn ông không được rơi nước mắt, cũng không phải chỉ có phụ nữ mới có nước mắt, con muốn khóc liền khóc."



"Khóc đi khóc đi, đừng làm ngập chỗ này của ba mẹ là được." "Ha ha ha."



"Không ngập đâu, con chỉ dùng nước mắt của con đề rửa mặt."



"Con còn dùng nước mắt để tắm, giặt quần áo, giặt giày, giặt vớ thúi nữa.”



"Ha ha ha."



Bau không khí khi cả nhà ở chung thật ấm áp, tiếng cười không dứt, trong nhà cũng cảm thấy ấm áp hơn.



Mẹ Lạc nói: "Có hai người các con ở đây, mẹ cảm thấy không khác gì đang ở nhà."



"Cả nhà chúng ta ở đâu, ở đó liền là nhà của chúng ta." Ba Lạc nói, trên gương mặt ông ấy đang treo một nụ cười hạnh phúc, ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận