Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 334: Xe Đạp Bị Mất 1

"Con re còn thân hơn cả con gái. " Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu.



Tiết Ngạn Thần đến đỡ ba Lạc, thì thầm vào tai ông, Lạc Tĩnh Nghiên và những người khác không nghe được, ba Lạc nghe xong cười một tiếng, sau đó ngoan ngoãn để Tiết Ngạn Thần đỡ lên giường nghỉ ngơi.



Ra khỏi chuồng trâu, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi Tiết Ngạn Thần: "Anh nói gì với ba, mà ba nghe lời anh vậy. ”



Người đàn ông cười một tiếng: "Đi tri thanh điểm rồi anh nói em nghe. " Lạc Tĩnh Nghiên biu môi, cô cảm thấy trong hồ lô của Tiết Ngạn Thần có đồ gì đó.



Sau khi trở về, Lạc Trường Thiên chủ động về kí túc xá nam. Lạc Tĩnh Nghiên lại hỏi Tiết Ngạn Thần lần nữa:" Rốt cuộc anh nói gì với ba em, đề ông ấy ngoan ngoãn nghe lời anh như vây, mỗi lần ông ấy say, em với mẹ đều không làm gì được. "



Người đàn ông ngồi ở mỏm đất, vẻ mặt kiêu ngạo, cố ý nghiêng cằm thật cao, ánh mắt vô thức quét qua đôi môi anh đào của cô gái trước mặt.



"Nếu muốn biết, hôn anh một cái. "



"Anh âm mưu đã lâu rồi đúng không. " Người đàn ông thành thực gật đầu:" Đã sớm muốn em hôn, nếu không, để anh hôn em cũng được.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ngoài cửa không có ai, bước đến gần anh, hôn lên gò má anh tuần một cái, dù sau được hôn mỹ nam cô cũng không thiệt thòi.



Cô sợ anh quá đắc ý, nên không hôn môi anh.



Nhưng dù hôn má, người đàn ông dường như cũng hài lòng, ánh mắt lần nữa chuyển đến đôi môi căng mọng, lần sau, anh nhất định sẽ hôn lên đó.



"Anh nói để cho chú nghỉ ngơi cho khỏe, chú liền đi nghỉ ngơi. "



"Chỉ như vậy thôi?" Lạc Tĩnh Nghiên kinh ngạc:"Sao ba có thể nghe lời anh như vậy?”



Tiết Ngạn Thần buông tay, Lạc Tĩnh Nghiên không nói thêm gì.



Khi chạng vạng tối, Tiết Ngạn Thần phải trở về đại đội tiến lên.



Cuối cùng cũng đến ngày Tống Anh Lan phải trả nợ, bà Lưu dẫn Lưu Mạch Sinh, mẹ Trương dẫn Trương Bảo Quốc, cùng nhau đi đến tri thanh điểm.



Tống Anh Lan đã tính toán xong, nếu gả cho Trương Bảo Quốc, thì chỉ cần trả cho Lưu Mạch Sinh bao mươi đồng là được, nhưng nếu gả cho Lưu Mạch Sinh, thì phải trả cho Trương Bảo Quốc sáu mươi đồng, với lại Trương Bảo Quốc còn ưa nhìn hơn Lưu Mạch Sinh một chút, vậy nên, cô ta quyết định gả cho Trương Bảo Quốc, trả Lưu Mạch Sinh ba mươi đồng tiền.



Mẹ Trương biết bên mình chịu thua thiệt, trong lòng ắt sẽ giận, cơn tức này phải trút lên người Tống Anh Lan.



Mẹ Trương nóng lòng muốn Trương Bảo Quốc và Tống Anh Lan động phòng, cùng ngày, bà đi đến nhờ bí thư thôn viết cho họ giấy giới thiệu kết hôn, buổi chiều dù ngoài trời tuyết đang rơi nhưng bà vẫn định lên huyện, đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn, buổi tối là có thể động phòng.



Từ lâu mẹ Trương đã dạy cho Trương Bảo Quốc khi động phòng cần phải làm những gì, anh ta cũng chuẩn bị kĩ lưỡng, thậm chí còn hỏi kinh nghiệm của anh trai mình.



Ngày hôm sau, mẹ Irương đi vào phòng của họ kiểm tra Tống Anh Lan có rơi vết đỏ, nhưng không thấy vết máu nào.



Bà tới kéo Trương Bảo Quốc qua một bên hỏi:" Con cùng vợ có làm theo những gì mẹ dạy không?"



"Mẹ, con làm theo lời mẹ nói, cùng Anh Lan vật lộn hai ba lần trong một đêm. "



"Thật?"



"Đương nhiên là thật rồi, con sao có thể gạt mẹ. "



Mẹ Trương đột nhiên nhớ ra nguyên nhân gì đó, mặt liền biến sắc.



"Bảo Quốc, khi lần đầu làm chuyện ấy, con có thấy khó khăn gì không? Bên trong có vật gì cản trờ không?”



Trương Bảo Quốc lắc đầu một cái:"Ba lần cảm giác đều như nhau. ”



Mẹ Trương vỗ mạnh vào vai Trương Bảo Quốc một cái, vẻ mặt thất vọng nói: "Vợ đã sớm không trong sạch nữa rồi, nó, nó đã bị người khác lấy đụng vào rồi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận