Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 389: Cuộc Bao Loạn 3

Lạc Trường Thiên thật sự muốn xem kịch, chỉ tiếc vóc dáng của cậu không đủ cao, người đứng phía trước lại nhiều. Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân hợp sức dùng tay nâng cậu lên, cậu ngồi ở trên tay hai người bọn họ, hai cái tay ôm chặt cổ của bọn họ. Lúc ban đầu còn có chút ngại ngùng xấu hồ, qua một hồi liền quen dân.



Lúc này, như cũ vẫn có người của những đại đội khác chạy tới bên này.



Vở kịch biểu diễn trên sân khấu là câu chuyện đèn lồng đỏ, một bộ hí khúc cách mạng vô cùng kinh điển. Các diễn viên dốc sức biểu diễn, những người đứng dưới sân khấu hầu như đều say sưa hứng thú.



Nhưng mà khi đến giữa vở kịch, bau không khí náo nhiệt vui mừng không dễ gì mới có được này lại bị phá tan bởi sự xông vào đột ngột của mấy kẻ cực đoan.



Đầu tiên, bầu không khí hòa thuận vui vẻ bị phá tan từ một góc trong đám người đông như thủy triều này. Nơi vốn nên tràn day tiếng cười bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết và tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng. Đám người bên đó bắt đầu trở nên náo loạn không yên, chạy trốn tứ phía.



Cuộc bạo loạn lúc này giống như một góc ruộng lúa mạch bị châm lửa, thế lửa đang khuếch tán lan tràn đến những chỗ khác một cách nhanh chóng mãnh liệt.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng trong đám người nhìn quanh, phát hiện may khuôn mặt của người nước ngoài. Thì ra là bọn chúng đột nhiên xông vào đây, bọn chúng không phải đến xem kịch, cũng không phải vô tình đi qua, mà là có mưu tính trước.



Sau khi bọn chúng đến gần đám đông, thừa dịp lượng người ở chỗ này đông đúc, liền móc ra mấy con dao nhọn đã giấu kỹ trong quần áo trước đó, gặp người liền đâm, còn chuyên môn chọn những chỗ hiểm để tấn công. Không quan tâm đối phương là nam hay là nữ, là người lớn hay là trẻ con. Cho dù là đứa trẻ sơ sinh mà người phụ nữ đang ôm trong lòng, hay người phụ nữ mang thai đang vác theo cái bụng to, bọn chúng cũng không buông tha.



Tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng hét thê thảm, tiếng sợ hãi lập tức che đậy hoàn toàn những âm thanh của vở hí khúc trên sân kháu.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Cuộc bạo loạn rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của người ở các khu vực khác, bọn họ biết có kẻ phản động xông vào. Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình của loài người, nên việc đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là chạy trốn, chạy trốn những con ác quỷ coi mạng người như cỏ rác, giết người không chớp mắt đó.



Khi Tiết Ngạn Thần chú ý đến điều này, thì suy nghĩ của anh lại hoàn toàn trái ngược với những người khác. Phản ứng đầu tiên của anh chính là xông qua đó ngăn chặn hành động hung ác của những kẻ xấu, bảo vệ cho sự an toàn của quần chúng nhân dân ở đây.



Anh và Triệu Quân thả Lạc Trường Thiên xuống, nói với Lạc Tĩnh Nghiên và Tần Trân Trân đứng bên cạnh rằng: "Hai người mau mang Tiểu Thiên rời khỏi đây."



"Bọn em biết rồi." Lạc Tĩnh Nghiên nói, cô biết Tiết Ngạn Thần khẳng định sẽ muốn qua đó cứu người, liền dặn dò rằng: "Anh phải cần thận."



"Anh sẽ."



Người khác đều đang chạy trốn thục mạng, Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân lại làm việc nghĩa không chùn bước, xông tới nơi nguy hiểm nhất.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn những kẻ xấu giống như những cỗ máy giết người đó, cả trái tim như bị nắm lại thật chặt.



Lạc Tĩnh Nghiên trơ mắt nhìn hai người đàn ông đó ởi ngược lại dòng người, cho dù bọn họ đã giải ngũ, trong xương cốt vẫn khắc ghi tâm huyết và sự kiên trì chính nghĩa của quân nhân như cũ.



Cô kéo Tần Trân Trân và Lạc Trường Thiên lui ra ngoài: "Chúng ta mau rời khỏi đây đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận