Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 849: Thỏa Thuận Trước 3

Chuong 849: Thoa Thuan Trước 3



"Bảo Châu, dì hai lần này đã tìm được một người hẹn hò rất tốt cho con đấy. Anh ấy là một nhà ngoại giao, có thể nói được hai ngoại ngữ, cao 1m8, lông mày rậm và mắt to. Điều kiện của chàng trai trẻ này thật sự rất tuyệt vời. Bảo Châu, con nghe xong không có lý do gì để từ chối nữa đâu đó."



Lục Bảo Châu nghe xong thật sự rất hưng phần, trong số những người đàn ông được giới thiệu với cô ta, người đàn ông này có điều kiện tốt nhất.



Nhưng khi nghĩ đến Tiết Ngạn Thần, cô ta lại cảm thấy điều này không ổn. Cho đến giờ cô ta vẫn thích Tiết Ngạn Thần nhất, anh là người mà cô ta gặp một lần cũng không thể quên được.



Trên thực tế, trong nhiều năm qua, cô ta vẫn dựa vào điều kiện và tiêu chuẩn của Tiết Ngạn Thần để tìm kiếm người yêu, chiều cao, ngoại hình và năng lực không hoàn toàn giống cũng ít nhất phải giống được 6 7 phần.



Chàng trai này tuy có năng lực nhưng ngoại hình vẫn chưa đủ đẹp.



"dì hai, con đã có hẹn hò xem mắt, người này còn tốt hơn những gì dì nói, nên tạm thời con không cân nhắc."



"Này, con có một chàng trai con thích. Người đó là ai2 Nhanh nói cho di biết đi."



Lục Bảo Châu không có tiết lộ ngay, cô ta muốn giữ bí mật trước.



"Anh ấy hiện không ở Kinh Đô, khi nào anh ấy về con sẽ nói cho người biết."



Sau đó, dù gia đình có gặng hỏi thế nào thì cô ta cũng chỉ từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.



dì hai cười nói: "Được được được, bảo bối của chúng ta hiếm người đàn ông nào có thể làm con thích, vậy chúng ta hãy chờ xem chàng trai như ý của bảo bối chọn.”



Ba ngày sau, trong doanh trại bộ đội.



Khi Tiết Ngạn Thần trở về văn phòng từ trại huấn luyện, anh nhìn thấy trên bàn một lá thư chưa mở.



Tiểu Vương phụ trách đưa thư chạy tới nói: "Tiết tiểu đoàn trưởng, có thư của anh."



"Ừm! Tôi biết rồi."



Anh bước tới, nhưng trước khi cầm lá thư lên, anh đã cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cái tên trên phong bì.



Anh cong môi và cầm lá thư lên.



Đây là môi trường văn phòng, anh cưỡng lại sự thôi thúc, không mở ra ngay mà bỏ nó vào túi, chuẩn bị quay lại ký túc xá để đọc.



Đến giờ tan, Triệu Quân tới căng tin đón anh dùng bữa.



Nhìn thấy góc phong bì thò ra khỏi túi áo anh, anh ấy thì thầm vào tai anh: "Lạc Tri Thanh lại viết thư cho cậu, cô ấy viết thư cho cậu cũng quá chăm chỉ rồi. Chả bù cho tôi, Trân Trân đã nhiều ngày không viết thư cho tôi rồi."



"Đó không phải là vì anh viết ít hơn cho người ta sao.”



"Tôi đã viết rất nhiều. Bức thư cuối cùng được gửi mới được nửa tháng mà cô ấy vẫn chưa trả lời tôi."



Tiết Ngạn Thần vỗ vỗ vai anh ấy, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: "Có lẽ cô ấy hối hận vì yêu cậu nên đơn phương bỏ rơi cậu."



"Cậu." Triệu Quân đột nhiên mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Tiết Ngạn Thần : "Trân Trân sẽ không từ bỏ tôi. Chắc chắn cô ấy bận quá nên không viết thư trả lời tôi." Anh ấy lại cúi đầu nhìn phong bì trong túi Tiết Ngạn Thần: "Tôi nghĩ Lạc Tri Thanh muốn bỏ rơi cậu nên lá thư này là thư chia tay của cậu."



Tiết Ngạn Thần hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của anh ấy, cười nói: "Miệng quạ của cậu sẽ không bao giờ có tác dụng.”



Triệu Quân hừ một tiếng: "Miệng quạ của cậu cũng vĩnh viễn không có tác dụng."



Hai người đi một mạch đến căn tin, trên đường đi, Tiết Ngạn Thần thỉnh thoảng chạm vào phong bì trong túi, lúc ăn cơm cũng vậy, ăn rất nhanh.



Triệu Quân mới ăn được nửa bữa, nhưng Tiết Ngạn Thần đã ăn xong.



Triệu Quân ngậm cơm trong miệng, lè nhè nói: "Mỗi lần nhận được thư của Lạc Tri Thanh, cậu đều lo lắng như vậy, ăn nhanh như vậy không sợ bị nghẹn sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận