Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 233: Tội Nghiệp Hổ Béo 2

Hổ Béo ở bên kia cũng cảm nhận được sự hiện diện của Hắc Hồ, nhưng nó không dám hành động liều lĩnh trừ khi chắc chắn 100% rằng đối phương là Hắc Hỗ.



Hắc Ho há miệng kêu meo meo, Hồ Béo cũng kêu meo meo.



Như thể đã khớp mật mã, hai con mèo nhanh chóng tập trung lại, gọi tên nhau thông qua cuộc đối thoại có ý thức.



"Hắc Tử!"



"Bàn Tử!"



Hai đứa vui mừng đến mức khi đến gần nhau, còn tựa đầu vào nhau, suýt nữa đã bật khóc. "Hắc Tử, cuối cùng cũng gặp lại được cậu rồi, tớ vất vả lắm mới tìm được cậu.”



"Bàn Tử, tớ cũng vậy, đã lâu không gặp cậu, tớ nhớ cậu đến chết rồi."



Hai con mèo huyên thuyên rất nhiều về việc nhớ nhau bằng tiếng mèo, Hắc Hỗ hỏi Hỗ Béo: "Bàn Tử, trước đó cậu đã đi đâu. sao cậu đến được đây?"



Hồ Béo nói: "Sau khi tớ bị tách ra với cậu, không tìm được cậu, nên đi phiêu bạt khắp nơi. Một quãng thời gian sau, tớ có cơ hội tiến vào không gian của chủ nhân, trong không gian của cô ấy có rất nhiều đồ ăn ngon. Tớ ở đó nhưng thỉnh thoảng vẫn ra ngoài hoạt động. VỀ cơ bản thì chủ nhân đi đâu, tớ sẽ theo cô ấy ở đó, cho đến khi tớ tới nơi này. Còn cậu thì sao, Hắc Tử."



Hắc Hồ không dám tiết lộ bí mật không gian của mình nếu không có sự cho phép của Lạc Tĩnh Nghiên.



"Bàn Tử, tớ, từ khi chúng mình chia tay, tớ cũng đã đi lang thang khắp nơi. Hôm đó tớ đang ngủ cạnh thùng rác, tỉnh lại thì đã tới đây."



"Hắc Tử, cậu có thể tới đây mà không cần xuyên qua không gian của người khác sao?"



"Đúng vậy, cái này chắc gọi là du hành thời gian."



"Hắc Tử, nếu cậu không ở không gian thì để tớ dẫn cậu đến không gian của chủ nhân tớ, chúng ta ở đó cùng nhau ăn đồ ngon nhé.”



Hắc Hổ không muốn đi, tìm lý do từ chối: "Chủ nhân cậu sẽ cho phép sao?”



Hồ Béo suy nghĩ một chút: "Chủ nhân của tớ là cô gái có học thức mới tới đây, tên là Trang Phi Phi, chỉ cần cậu chịu giúp cô ấy làm việc, cô ấy sẽ cho cậu ăn đồ ăn trong không gian của cô ấy, có rất nhiều thịt ở trong đó, còn có những đồ ăn ngon khác nữa."



H6 Béo vừa nói vừa liếm liếm môi, vẻ mặt thèm ăn.



Hắc Ho vẫn không muốn đi, đồ ăn ngon làm sao có thể ngon bằng đồ chủ nhân của nó nấu được? "Bàn Tử, ý của cô ấy là cậu chỉ có thể ăn nếu cậu làm việc cho cô ây. Nói cho tớ biết, cậu đã làm được cho cô ấy thế?"



"Cũng không có gì, chỉ đánh vài người thôi."



"Ý của cậu là cậu làm việc như một tên côn đồ cho cô ấy à."



"Cô ấy nói tớ là vệ sĩ riêng của cô ấy, là công cụ để cô ấy trút giận."



"Vậy bình thường cô ấy đối xử với cậu thế nào? Nếu cậu không giúp cô ấy làm việc, cô ấy sẽ không cho cậu ăn à?”



Nói đến chuyện này, Hỗ Béo lập tức cúi đầu, vẻ mặt có hơi tủi thân: "Hắc Tử, cậu nói đúng rồi."



Hắc Ho rất khinh thường, còn không bằng chủ nhân của mình, dù cho nó có làm hay không thì chủ nhân cũng sẽ làm cho nó đồ ăn ngon.



"Bàn Tử, ngoài việc không cho cậu ăn, bình thường cô ấy có đánh cậu không?”



"Cô ấy có muốn đánh tớ cũng không được. Nhưng không cho tớ ăn là hình phạt lớn nhất đối với tớ rồi."



"Đúng vậy, cậu tài giỏi đến thế này, không thể bị người khác đánh được. Vậy cậu có thích cô ấy không?"



Hổ Béo lắc đầu: "Không phải tớ thích cô ấy, tớ chỉ thích đồ ăn trong không gian của cô ấy thôi."



"Nếu cho cậu được đổi chỗ khác, có đồ ăn ngon de ăn, cậu có còn muốn đi theo cô ấy không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận