Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 537: Cơ Hội Đã Đến 2

Tiết Ngạn Thần hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn để cô nhìn thấy ngay lập tức: " Chỉ sợ lát nữa sẽ có thanh niên trí thức khác đến đây. Ở đây không tiện, chờ lát nữa chúng ta lên núi, chỗ mà lần đầu tiên anh nói anh thích em ý."



"Được, anh di trước, em sẽ đi sau."



Tiết Ngạn Thần vừa rời đi khoảng nửa giờ thì Lạc Tĩnh Nghiên cũng rời khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức. Cô đi đến nơi đã hẹn trước với Tiết Ngạn Thần, lúc này, anh đã đứng đợi ở đó. "Tĩnh Nghiên."



"Ngạn Thần."



Sau khi bọn họ gặp nhau, Tiết Ngạn Thần nắm chặt tay Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ở đây không an toàn, anh biết có một nơi rất bí mật, đảm bảo sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta.”



Nơi Tiết Ngạn Thần tìm được quả nhiên rất bí mật, ở một khe núi nhỏ, bên trong có một hang động, bên ngoài động có những tảng đá dựng đứng, người bình thường sẽ không thể vào được đây.



Lạc Tĩnh Nghiên đi theo anh vào trong, ngạc nhiên cảm thán sự bí mật của nơi này.



"Sao anh tìm được chỗ này?" “Trong lúc vô tình đã phát hiện.” Thật ra, anh thường đến đi lang thang trong núi, về cơ bản 90% đất đai trên núi anh đã đều đi qua.



Họ tìm thấy một tảng đá, Tiết Ngạn Thần cởi áo khoác bông mỏng của mình ra rồi trải lên tảng đá, họ cùng nhau ngồi trên đó.



Sắp làm chuyện gì đó "ngỗ nghịch” nên Lạc Tĩnh Nghiên hơi khẩn trương.



Cô nhìn ra bên ngoài hang động, Tiết Ngạn Thần nói: "Yên tâm đi, sẽ không có ai đến đâu."



"ừ "



Cô chỉ khẩn trương mà thôi.



"Không phải là em muốn xem cơ bụng anh sao?” Giọng người đàn ông vang lên. Lạc Tĩnh Nghiên quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào eo anh.



Sau khi anh cởi áo khoác bông mỏng ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi, hình như trong áo sơ mi còn mặc một chiếc áo ba lỗ.



Bởi vì cơ bắp trên người quá day đặn, có vài chỗ hơi phông lên, vì vậy nên cách xuyên lớp áo cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được sức lực tràn trề của anh. Lạc Tĩnh Nghiên ngây ngốc nhìn chằm chằm một lúc, quên mắt cả phản ứng.



Tiết Ngạn Thầm nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, tạm thời không phát ra tiếng động làm gián đoạn cô.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn chằm chằm một lúc rồi mới tỉnh táo lại, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.



Vừa rồi cô mắt hình tượng như vậy, chắc chắn trong lòng người đàn ông này đang cười nhạo cô, cười cô quá mê sắc đẹp.



Nhưng nghĩ lại thì quả thật cô rất mê sắc đẹp, thèm đến nhỏ dãi cơ bụng và cơ ngực của anh.



Cho nên, cô quay đầu lại nhìn anh, dù sao hôm nay tới đây cũng không định làm chuyện gì nghiêm trọng.



Anh dùng ánh mắt ra hiệu chỉ vào áo của mình: "Ven nó lên là có thể nhìn thấy."



Lạc Tĩnh Nghiên cắn môi, vậy mà người đàn ông này muốn cô tự tay vén áo anh lên.



Thấy cô do dự, người đàn ông nói: "Tự mình làm thì cơm no áo âm."



"Anh cũng rất giỏi lấy ví dụ." Con không phải là muốn cô động tay động chân với anh sao: "Vậy được rồi, để em làm."



Lạc Tĩnh Nghiên xoa xoa tay, sau đó vươn móng heo của mình về phía Tiết Ngạn Thần.



Một phần vạt áo sơ mi của anh bị kẹt vào thắt lưng quần, cô véo áo sơ mi rồi từ từ nhấc nó lên, cuối cùng kéo vạt áo anh ra hoàn toàn, lộ ra một mảnh da màu lúa mì và cơ bắp đầy đặn, săn chắc, sau đó rút tay về.



Để cô có thể thưởng thức tốt hơn, Tiết Ngạn Thần rứt khoát cởi hết cúc áo sơ mi ra, để lộ toàn bộ ngực và bụng. Lạc Tĩnh Nghiên có thể nhìn thấy rõ cơ bụng tám múi được sắp xếp gọn gàng như viên gạch, hai cơ ngực rắn chắc, làn da màu đồng khiến cơ bắp trên người anh trông càng day đặn và khỏe khoắn hơn, làm cho người ta muốn chảy nước miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận