Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 073: Nồi Sắt Bị Đập? 1

Cô ta ngồi trong phòng một mình xoa chân: "mệt chết đi được, còn phải nấu cơm, tôi không đi đâu, nếu có thời gian để nằm trên giường và nghỉ ngơi một chút thì tốt biết máy."



Đây là lần đầu tiên Lạc Tĩnh Nghiên ăn bánh kếp làm từ ngũ cốc nguyên hạt, cổ họng có chút đẳng, nhưng hiện tại cô phải kiên trì, đợi khi cô không cùng ăn cơm chung với những người này nữa, cô có thê cải thiện món ăn.



Lúc ăn cơm, Lưu Tuệ Phương nói: "ruộng rau bây giờ chỉ còn bắp cải và củ cải, đều là do những thanh niên tri thức cũ trồng, nếu các thanh niên tri thức mới đã đến rồi, tôi hy vọng rằng mọi người có thể cố gắng chăm sóc cánh đồng rau trước khi thu hoạch.”



Mặc dù vẻ mặt cô rất nghiêm nghị, nhưng những thanh niên tri thức mới đều không có ý kiến, dù sao sau này bọn họ cũng ăn rau ở ruộng rau đó.



Lâm San San không ngừng chú ý đến bình trà lớn mà Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên sử dụng, đợi đến lượt cô nấu cơm, cô ta liền bỏ độc vào bộ đồ ăn của mình.



Buổi tối, Lạc Tĩnh Nghiên đem cho Lạc Trường Thiên một chiếc khóa, bảo cậu bỏ hết đồ đạc vào hộp rồi khóa lại.



Ngày đầu tiên đến chỗ này, các thanh niên tri thức mới đều rất mệt mỏi, nên đều đi ngủ sớm.



Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Mãn Nguyệt đã dậy cùng Thẩm Như Ý nấu cơm.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên dậy di tắm rửa, cơm đã được nấu xong rồi, có cháo và bắp cải xào.



Lâm San San cũng đã dậy, trong ký túc xá nữ thanh niên tri thức chỉ còn lại Đỗ Nghệ Nam đang nằm trong chăn.



Bắt đầu bữa ăn, Thâm Như Ý đi gọi cô ta một tiếng: "Thanh niên Đỗ, nếu em còn không dậy, chúng tôi sẽ ăn cơm đấy, mặc dù vẫn để phần cho em, nhưng cơm nguội rồi ăn sẽ không ngon nữa đâu, muốn ăn nóng thì tự mình dậy ăn đi." Đỗ Nghệ Nam bat đắc dĩ rời khỏi giường, ở nhà mẹ cô thường bưng đồ ăn lên tận giường, nếu lần này không phải vì chị dâu lén lút báo cáo, thì cô cũng không cần phải về quê.



Cô rất hận chị dâu, cũng rất bất lực, may là mẹ cô nói hàng tháng sẽ gửi tiền và đồ dùng cho cô, không để cho cô phải sống khổ sở ở chỗ này.



Lúc cô đứng dậy tắm rửa xong, thì mọi người đã ăn xong và cơm trong nồi cũng đã nguội.



Cô ta tức giận ném thìa vào nồi,"nguội hết rồi làm sao mà ăn được nữa chứ?"



Một tiếng choang vang lên, tim của những thanh niên tri thức cũ giật thót lên. Đó là chiếc nồi sắt duy nhất ở viện thanh niên tri thức này, nếu như Đỗ Nghệ Nam đập vỡ cái nồi này, thì họ sẽ không còn nồi để nau cơm nữa.



Hiện nay, nồi sắt không những đắt, còn rất khó mua, đập vỡ nồi sắt, còn khó chịu hơn là đánh họ may cái.



Họ nhanh chóng vây quanh trước chiếc nồi, kiểm tra tình trạng miệng của cái nồi sắt.



May mắn là, chiếc nồi sắt chưa bị đập vỡ.



Thẩm Như Ý nói: "em tức giận cái gì chứ? lúc nãy chị đã nói với em rồi, nếu mà dậy muộn, thì phải tự mình hâm nóng đồ ăn. Em không chịu nghe, giờ còn trách aI2" Cô ấy cũng vội chạy lại nhìn chiếc nồi, may là chiếc nồi sắt vẫn không sao.



Sau đó đi tới trước mặt Đỗ Nghệ Nam, nói:"lần này có thể không truy cứu trách nhiệm của em, nếu như em đập vỡ cái nồi, thì em sẽ phải mua một cái nồi sắt mới đền cho viện thanh niên."



Đỗ Nghệ Nam nói: "Em, lúc nãy em có chút tức giận, không phải em cố ý đâu."



"Bất ke là em có cố ý hay không, lần sau nhất định phải chú ý.



Lời nói của Thâm Như Ý khá lịch sự, giáo huấn người khác một cách đàng hoàng, Lưu Tuệ Phương không nhịn được nữa, liền mắng thẳng vào mặt Đỗ Nghệ Nam. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận