Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 257: Quyết Định 2

Chuong 257: Quyet Dinh 2



"Ba mẹ, nếu ba mẹ đều thích nấu ăn như vậy thì nếu sau này chúng ta có thể quay về thành phố hay nhà nước cho phép cá nhân mua bán thì chúng ta mở một quán ăn nhé?"



"Ý hay đấy."



Nghe đến chuyện này thì ba Lạc rất cao hứng.



"Con gái, sở thích lớn nhất của ba là được nấu ăn lúc rảnh rỗi nên ba thường mơ rằng lúc về già có thể mở một quán ăn nhỏ rồi cùng mẹ con quản lý nó. Con và Tiểu Thiên đến ăn mỗi ngày, đợi đến khi các con có người yêu rồi kết hôn sau đó có con rồi thì các con lại dẫn vợ chồng con cái của mình đến ăn."



"Vậy đợi chúng ta quay về thành phố thì sẽ mở quán ăn, con sẽ đưa gia đình nhà chồng đến ăn, Tiểu Thiên sẽ đưa vợ con và ba mẹ vợ của nó đến ăn, ăn cho ba mẹ lỗ vốn luôn."



"Ha ha ha, nếu được vậy thì ba mẹ cũng sẵn lòng."



Ba Lạc cười rất vui vẻ.



Hai cha con trò chuyện với nhau rất vui nhưng ba Lạc lại hiểu rất rõ việc quay về thành phố và mở quán ăn chỉ là những hy vọng xa vời mà thôi.



Mẹ Lạc nói: "Chỉ cần hai cha con ông nói chuyện vui vẻ là được rồi. Chan Hoa, cho dù ông không thể mở quán ăn thì ông vẫn là đầu bếp của nhà chúng ta. Tôi, Tĩnh Nghiên và Tiểu Thiên đều là những thực khách trung thành luôn ủng hộ ông.”



"Cảm ơn bà, cảm ơn con gái."



Ba Lạc nghĩ đến bà nội Trương nên mới hỏi ý kiến của con gái: "Ba có thể mang cho bác Trương chút thịt này không, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Bác Trương sống một mình đáng thương lắm, ba có thể mang cho bác ấy một ft không?"



"Con cũng cảm thấy bà nội Trương rất tốt, ba... ba vẫn là chủ của nhà chúng ta nên ba có thể quyết định những chuyện này, ba không cần hỏi con đâu."



"Được, vậy ba mang qua cho bác ấy." Ba Lạc gắp ba bốn miếng thịt vào bát nhưng vì trong nồi vốn cũng không còn nhiều thịt nên ông ay múc thêm nước dùng rồi gắp thêm ít nắm hương và mộc nhĩ sau đó mới mang sang cho bà nội Trương.



Ông ấy đứng bên ngoài nhà bà nội Trương rồi gõ cửa, khi bà nội Trương mở cửa thì ba Lạc nói: "Bác à, trong thôn tổ chức đi săn nên con gái con cũng đi, hai đứa trẻ được thôn chia cho ít thịt, con nấu chín rồi nên mang sang cho bác một ít."



Bà nội Trương nhìn thấy món thịt kho tàu tươi ngon đẹp mắt thì cảm thấy thèm, cộng thêm việc đã lâu lắm rồi bà ấy cũng không được ăn thịt nên hai mắt cứ dán chặt vào chiếc bát trên tay ba Lạc rồi không khỏi nuốt nước bọt mấy lần.



Bà ấy ngại ngùng nói: "Chấn Hoa, bác không nhận được. Thịt này quý giá quá, đó là thứ có tiền cũng không mua được nên con mang về ăn đi."



Ba Lạc trực tiếp bước vào rồi tìm chiếc bát của bà Trương sau đó đỗ thịt vào trong đó.



"Bác à, trước đây bác không cho nhà chúng con khách sáo với bác nhưng sao giờ bác lại khách sáo với chúng con. Chúng ta đồng bệnh tương liên lại còn là hàng xóm, nếu bác còn khách sáo với chúng con thì chúng con sẽ giận bác đáy."



Từ tận đáy lòng của bà nội Trương cảm thấy rất am áp, bà ấy gật đầu: "Cảm ơn con."



"Bác à, bác lại khách sáo với con nữa rồi."



Ba Lạc cười nói: "Sau này chúng ta là người thân, ai cũng không cần nói cảm ơn với ai cả."



"Được."



Sau khi ba Lạc quay về thì họ mới bắt đầu ăn cơm.



Ba Lạc gắp cho vợ và con gái mỗi người một miếng thịt trước: "Mau ăn đi."



Mẹ Lạc nói: “Chúng ta chừa lại một ít cho Tiểu Thiên."



"Không cần đâu ạ."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bên kia chúng con vẫn còn thịt, quay về con sẽ nấu cho Tiểu Thiên ăn, bây giờ kỹ năng nấu nướng của con cũng không thua kém ba là mấy đâu nên Tiểu Thiên rất thích ăn đồ ăn con nấu."



"Vậy cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận