Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 667: Đánh Nhau 1

"Đúng vậy, Ngạn Thần có thể cho ra lựa chọn như vậy, chắc chắn đã suy xét kỹ càng rồi. Nhưng cũng không phải là không có chút hi vọng nào, bà đừng quên con của chúng ta ở trong quân doanh có danh xưng là Binh Vương, giỏi hơn con trai của Sư trưởng gì đó nhiều, hi vọng các cấp trên của quân doanh quý người tài, có thể nương tay với hai đứa nó một chút.



Minh Tuệ, căn bệnh cũ của tôi ai cũng nói cả đời cũng không lành lại được, nhưng cuối cùng vẫn chuyển biến tốt, chúng ta nên tin tưởng hai đứa nó cũng có thể biến chuyện không thể thành có thể. "



Mẹ Tiết gật đầu: "Cho dù là kết quả có như thế nào, tôi đều có thể đón nhận được, đương nhiên tôi cũng mong Ngạn Thần có thể cưới được cô gái mà mình yêu, cũng có thể giữ vững được sự nghiệp của bản thân. "



"Haiz, Hiện tại chúng ta còn phải giấu mẹ chuyện này à?"



"Trước hết thì vẫn khoan hẳn nói, còn phải mắt một thời gian nữa hai đứa nó mới kết hôn, mẹ biết thì lại nóng lòng. Ngạn Thần muốn chuẩn bị báo cáo kết hôn của hai đứa nó, Tĩnh Nghiên cũng muốn chăm sóc cho ba mẹ với em trai nó ở nông thôn, nếu mẹ mà đi ép hôn, chắc chắn sẽ làm kế hoạch của hai đứa nó rối loạn lên hết. "



"Vậy thì được, cứ giấu bà cụ trước đã. ”



Họ tán gẫu với nhau xong chưa đầy bao lâu, bà cụ Thái đã về tới, bà ấy đứng ngoài cửa lên tiếng nói với mấy người bạn thân: "Ngày mai vẫn ở chỗ cũ, đảm bảo tôi sẽ đánh cho các người kêu cha gọi mẹ luôn. ”



Ba Tiết thấy bà ấy, ông mỉm cười trêu: "Mẹ, mẹ lại đi theo nhà người ta đánh nhau. "



Bà cụ Tiết tức giận lườm ông ấy một phát.



"Cái gì mà gọi là đánh nhau chứ? Đó là so tài võ nghệ, chẳng qua là mấy ông bà lão đó tệ quá thôi, bọn họ đánh không lại mẹ, còn muốn so chiêu với mẹ hơn nữa, mẹ đã nhường bọn họ rồi, không đánh cho họ tàn tật, để mấy đứa nhỏ khỏi phải lo lắng chăm sóc nhiều. "



Mẹ Tiết cười: "Mẹ, xem ra đúng thật là mẹ đánh khắp thiên hạ cũng không có đối thủ, sau này những ông bà cụ đó gặp mẹ còn không phải đi đường vòng sao?"



"Ha, bọn họ không thèm đi đường vòng đâu, bọn họ đều thích chơi với mẹ. Này, nói là đánh nhau thôi, chứ thật ra là múa chút võ, rèn luyện sức khỏe. Nhưng lại có hai kẻ muốn chết, cứ phải nói là mẹ khoa tay múa chân, thế là mẹ khoa tay hai chiêu với bọn họ, đánh cho bọn họ nằm lê dưới đất xin tha, không có chuyện gì to tát, mẹ của các con ra tay có chừng mực, không đánh người ta bị thương đâu, chứ nếu không người ta ăn vạ với chúng ta, bắt chúng ta bồi thường tiền thuốc thì sao? Người già rồi, nhưng cũng không phải con nít sống lâu năm, mẹ của các con vẫn tự biết rõ mà.



Thì hai cái người bị mẹ đánh gục đó, thế mà ngày mai còn muốn so tài với mẹ, mẹ đồng ý với họ luôn, dù sao thì ngày nào mẹ cũng phải hoạt động gân cốt mà, luyện tập với họ một chút cũng được thôi. "



Bà cụ Tiết ngồi xuống ghế sofa, sau đó lại duỗi người hoạt động gân cốt máy cái, đột nhiên nghĩ đến một việc, nói với ba Tiết và mẹ Tiết: "Bánh ngọt mà trước đó các con kêu Ngạn Thần gửi ve ăn ngon lắm, những thứ mà Minh Tuệ về tỉnh Lâm đem về cũng đã ăn hết rồi. Ôi chao, mấy ngày không được ăn mà cảm thấy cả người bức bối khó chịu.



Mẹ lại chạy tới cửa hàng bách hóa, nhưng mấy cái mẹ mua có mùi vị hoàn toàn không giống. Này, gửi thêm ít tiền cho cháu trai cưng của mẹ đi, bảo nó mua nhiều nhiều một chút gửi về, không chỉ mẹ thấy ngon, mẹ còn cho mấy bà chị em ăn thử, mấy bà ấy đều kêu ngon đấy. Mẹ kêu mấy bà ấy đưa tiền, bảo Ngạn Thần mua nhiều thêm chút gửi về chia cho họ một ít. "



Nói rồi bà ấy móc một xấp tiền từ trong túi ra, đập lên bàn trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận