Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 508: Hoá Giải Nghỉ Ngờ 1

Ba Lạc và mẹ Lạc đổi cách gọi bà nội Trương, Lạc Tĩnh Nghiên gọi thẳng bà nội.



Nghi thức nhận người thân hết sức đơn giản, trước sau cũng chỉ mắt vài phút mà thôi.



Vừa rồi Lạc Tĩnh Nghiên không muốn cắt đứt bầu không khí tốt đẹp này nên hiện tại sau khi nghi thức hoàn thành cũng là lúc thương lượng chuyện đi bệnh viện.



Cô đi ra ngoài nhìn trời, nói với ba Lạc và mẹ Lạc: "Ba mẹ, tuy uống nước có thể giúp bệnh tình của bà nội chuyển biến tốt hơn nhưng cũng chỉ có chức năng hỗ trợ, không có tác dụng nhiều. Con thấy bên ngoài mây đen dày đặc, chỉ sợ buổi tối sẽ có tuyết rơi, nếu trời mưa lớn thì ngày mai đi bệnh viện lại buồn ngủ, vẫn nên đưa bà nội đi bệnh viện sớm, thứ nhất là đề phòng tuyết sẽ rơi nhiều, thứ hai là để cho bác sĩ ở huyện xem sớm một chút thì không chừng bà nội Trương có thể sớm khỏe lên, chỉ sợ thời gian cả đêm lại xảy ra biến có gì."



Ba Lạc nói: "Con gái nói có lý, bây giờ ba lập tức đi tìm đại đội trưởng, mượn xe bò trong đại đội của ông ấy một chút, Tĩnh Nghiên, con phải đi về trước, đừng để cho những người khác nhìn thấy."



"Dạ."



Ba Lạc có hơi không yên lòng về mẹ Lạc, sợ bà ấy ở đây một mình sẽ sợ hãi, Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ nhất định ông sẽ lo lắng về chuyện này nên nói: "Ba, buổi tối con tới đây với mẹ, ba cũng không cần lo lắng."



Ba Lạc gật đầu, đúng là con gái của mình.



"Tốt lắm, con giúp ba chăm sóc mẹ con một chút."



Mẹ Lạc có chút xấu hổ nói: "Tĩnh Nghiên chỉ cần bầu bạn với tôi là được, không cần phải chăm sóc tôi. Chấn Hoa, ông đang lo ngược hai mẹ con tôi rồi, xem con gái mình là người lớn mà lại xem tôi là con nít sao."



Lạc Tinh Nghiên cười, ba Lạc cũng cười: "Ôi trời, thế nào cũng được, ba đi mượn xe bò.” Ông ấy ra khỏi cửa đi thẳng đến nhà đại đội trưởng, tuy bọn họ và bà nội Trương đều là nhân viên cấp dưới nhưng đại đội trưởng cũng không thể không quan tâm đến tính mạng của bọn họ, vì thế đồng ý cho bọn họ mượn xe bò, hơn nữa còn đến chuồng bò cùng cha Lạc để đưa bà nội Trương đến bệnh viện trên thị trắn.



Sau khi đến bệnh viện, đại đội trưởng để ba Lạc và bà nội Trương lại, còn mình thì lái xe bò trở về thôn.



Lạc Tĩnh Nghiên ăn cơm tối ở khu nhà ở của thanh niên trí thức, đợi trời tối hẳn mới lặng lẽ ra ngoài đến chuồng bò.



Lúc cô đi trên đường, trên bầu trời đã có tuyết rơi lat phát. Sau khi đến chuồng bò, mẹ Lạc ngồi một mình trong phòng, khoá cửa xong vẫn không dám ngủ.



Lạc Tĩnh Nghiên ở bên ngoài gõ cửa: "Mẹ ơi, con tới rồi."



Mẹ Lạc vừa nghe thấy giọng con gái thì vội vàng đi qua mở cửa.



"Tĩnh Nghiên, mẹ đến đây."



"Mẹ, tối nay con ở cùng mẹ, sẽ không đi nữa.”



Mẹ Lạc cười nói: "May mà con đã tới, nếu không ở đây cách xa thôn, một mình mẹ ở đây hơi sợ."



Hai mẹ con nằm trên giường, mẹ Lạc còn ôm Lạc Tinh Nghiên: "Nhớ tới con khi còn bé, mỗi ngày mẹ đều ôm con ngủ, cho đến khi con ba tuổi, có thể ngủ một mình thì mới không ôm ngủ nữa."



Lạc Tĩnh Nghiên cảm nhận được ấm áp từ trong ngực mẹ Lạc đã lâu không thấy, cũng ôm chặt mẹ Lạc.



Hai mẹ con nói đến chuyện khi còn bé của Lạc Tĩnh Nghiên, những chuyện này vốn là thuộc về nguyên chủ, Lạc Tĩnh Nghiên đã nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ nên tự nhiên cũng nhớ hết được.



Thật ra từ khi cô xuyên không tới đây thì đã sớm xem mình là Lạc Tĩnh Nghiên của thế giới này, thậm chí đã quên mất sự khác biệt giữa mình và nguyên chủ.



Hai người bọn họ nằm trong chăn ấm áp vui vẻ, thổi tắt đèn dầu, nhìn tuyết liên tục rơi xuống ngoài cửa sổ, trò chuyện đến khuya mới ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận