Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 106: Thu Hoạch Cao Lương 1

Không bao lâu sau, Thẩm Như Ý và bác sĩ trong thôn cùng nhau đến rồi, bác sĩ trong thôn nhìn tình huống của Đỗ Nghệ Nam, khó xử đến không ngừng lắc đầu.



Lại đo nhiệt độ cơ thể của Đỗ Nghệ Nam một chút, đã bốn mươi độ rồi.



Ông ấy nói với những thanh niên trí thức khác rằng: "Thanh niên trí thức này đã sốt đến bốn mươi độ rồi, chỉ dựa vào việc uống thuốc, sợ là không có tác dụng, thuốc ở chỗ này của chú rất ít ỏi, ngay cả kim truyền thuốc hạ sốt cũng không có. Các cô cậu vẫn nên nhanh chóng đưa cô gái này đi bệnh viện huyện xem đi, đừng kéo dài, chỉ sợ sẽ có những nguy hiểm khác."



Người đầu tiên đau đầu chính là Đồng Kiến Tân: "Chú, phải đưa cô ay đi thị trấn như thế nào, hiện tại là ngày mùa, xe bò ở trong thôn ngay cả kéo lương thực mà còn kéo không nổi, thì càng không thể cho bọn cháu mượn để đưa cô ấy đi xem bệnh được."



"Chuyện này chú cũng không có biện pháp khác, các cô cậu tự bàn bạc riêng đi, chú phải tranh thủ về, chú còn chưa ăn cơm nữa, ăn cơm xong còn phải làm việc tiếp. Các cô cậu, các cô cậu đút chút nước cho cô bé này trước đi, bảo nó uống nhiều nước, chú đi đây."



"Chú, chú đi từ từ." Thẩm Như Ý nói: "Nhà của đại đội trưởng và nhà của bí thư chỉ bộ đều có xe đạp, nếu không thì đi một trong hai nhà bọn họ mượn xe đạp một chút.”



Đồng Kiến Tan nói: "Người của nhà bí thư chỉ bộ quá khó đối phó, chúng ta không đắc tội được, cũng trèo cao không nỗi, tôi đến nhà Đại đội trưởng mượn."



"Được."



Đồng Kiến Tân đi mượn xe đạp, Thâm Như Ý mang nước nóng cho Đỗ Nghệ Nam uống, Đỗ Nghệ Nam uống rất nhiều nước, trên người tiết ra mồ hôi mới cảm thấy khá hơn một chút.



Đợi Đồng Kiến Tân mượn xe, phải do ai đưa Đỗ Nghệ Nam đến bệnh viện lại thành một vấn đề khác.



Đỗ Nghệ Nam mạnh mẽ chống đỡ xuống khỏi giường lò rồi loạng choạng bước đến cạnh xe.



"Thanh niên Đồng, làm phiền anh rồi."



Đây là ý muốn bảo anh đưa cô đến bệnh viện huyện.



Đồng Kiến Tân theo bản năng liếc nhìn Thẩm Như Ý, nhận ra u oán trong mắt đối phương.



Đồng Kiến Tân đột nhiên nghĩ đến Phương Chí Viễn, anh gọi Phương Chí Viễn: "Thanh niên Phương, Đại đội trưởng nói chiều nay tìm tôi có chút việc, tôi không thể nào đưa thanh niên Đỗ đến bệnh viện, hay là cậu đưa cô ta đi đi." Phương Chí Viễn cũng không muốn làm loại việc nguy hiểm còn mệt nhọc này.



Lỡ như người nọ ở giữa đường có chuyện gì xảy ra, không chỉ phiền toái, sợ rằng còn phải gánh trách nhiệm.



Nhưng anh ta nên dùng lý do gì để từ chối đây.



Không đợi anh ta nghĩ cách, Thâm Như Ý đã nói: "Thanh niên Phương, bình thường thấy cậu rất quan tâm thanh niên Đỗ, chắc cậu sẽ không mặc kệ vào thời điểm quan trọng này chứ. Thanh niên Phương, chúng tôi đều cảm thấy cậu là một đồng chí tốt, tin tưởng, cậu thật lòng muốn giúp thanh niên Đỗ, đúng không?"



Phương Chí Viễn bị Tham Như Y thổi phồng quá cao, nếu anh ta tìm một số lý do sứt sẹo từ chối, nhất định sẽ bị những thanh niên tri thức khác nhìn thấu, khơi dậy ác cảm của họ khiến họ tránh xa, nếu bị tập thể họ nhằm vào sẽ không tốt.



Phương Chí Viễn khẽ nghiến răng: "Được rồi, tôi đưa cô ta đi."



Cả người Đỗ Nghệ Nam mơ mơ hồ hồ, lúc này cô chỉ muốn nhanh đến bệnh viện một chút, còn về ai đưa cô đi đã không còn quan trọng nữa.



Đồng Kiến Tân nói: "Thanh niên Phương, cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu xin Đại đội trưởng nghỉ, cũng sẽ truyền đạt với ông ấy câu chuyện vẻ vang lấy việc giúp người làm niềm vui của cậu." "Cảm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận