Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 408: Kế Hoạch Lấy Máu 1

Chuong 408: Ke Hoach Lay Mau 1



Lạc Tĩnh Nghiên xấu ho không dám từ chối nên cũng gật đầu đáp ứng.



Trần Tiểu Nguyệt nghẹn một bụng tức giận trở về nhà họ Hồ, vừa vào cửa đã muốn thu dọn đồ đạc rời đi.



Đỗ Nghệ Nam đoán cô ta nhất định là gặp trúng chuyện gì lớn rồi.



"Chị họ, chị cứ như vậy mà đi sao?"



"Không đi còn có thể thế nào? Ở chỗ này chị chỉ là kẻ dư thừa mà thôi, còn không bằng trở về cho rồi." Đỗ Nghệ Nam cũng muốn quay về thành phố Bắc Kinh, nhưng cô đã gả cho người ở đây, trên cơ bản không có khả năng trở về.



Trần Tiểu Nguyệt vừa mang theo hành lý đi tới trong sân, đã bị thím Hồ chặn lại.



"Chị họ Nghệ Nam, cô phải đi à?”



"Phải, trong nhà có việc nên phải nhanh chóng trở về, Nghệ Nam ở đây, nhờ mọi người chăm SÓC."



Thím Hồ cũng sẽ không dễ dàng để cho cô ta rời đi, người thân ở Bắc Kinh của Đỗ Nghệ Nam tới, cũng không mua cho bọn họ chút đồ tốt, còn ở nhà bà ăn không ở không, bà cũng không làm ăn lỗ vốn. "Chị họ Nghệ Nam, cô xem Nghệ Nam đang mang thai, dù sao cô cũng đến thăm, không thể nói quan tâm Nghệ Nam là vì tốt cho cô ấy được."



Trần Tiểu Nguyệt nghe ra ý tứ trong lời nói của thím Hồ, cô lấy từ trong túi ra mười đồng đưa cho thím Hồ: "Mua chút đồ ngon cho Nghệ Nam ăn."



Sau đó, liền xách hành lý rời đi.



Trần Tiểu Nguyệt vừa rời đi, thim Hồ liền đem tiền cất vào trong túi mình, mua thuốc bổ cho con dâu cái gì chứ, việc này hoàn toàn không tôn tại.



Sắp đến trưa, Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị đi nấu cơm.



Mẹ Tiết và bà lão Tần đều biết cô nấu cơm rất ngon, hai người ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô.



Mẹ Tiết lần đầu tiên ăn cơm Lạc Tĩnh Nghiên làm, đối với tay nghề của Lạc Tĩnh Nghiên khen không dứt miệng, hận không thể lập tức cưới con dâu vào nhà.



Bà lão Tần cười híp mắt nói với mẹ Tiết: "Nhìn xem, có phải nhặt được bảo bối hay không?"



Mẹ Tiết vội vàng gật đầu: "Đó là đương nhiên rồi mẹ, là Ngạn Thần nhà chúng ta có phúc."



Sau khi ăn xong, mẹ Tiết nói với Lạc Tĩnh Nghiên: “Chuyện trong nhà con Ngạn Thần đều đã nói với bác cả rồi, ba mẹ con cũng đều ở chỗ này, bác muốn đi thăm bọn họ, không biết có tiện không?" Nếu đã đến đây, dù sao cũng phải chạm mặt thông gia tương lai.



"Có thể ạ, chúng ta tằm giữa chiều thì đi, khi đó trên đường sẽ Ít người."



"Được."



Buổi chiều, Lạc Tĩnh Nghiên dẫn mẹ Tiết đi đến chuồng bò, sợ mục tiêu quá lớn, nên để Tiết Ngạn Thần và bà lão Tần ở lại Tri Thanh Điểm.



Bố Lạc mẹ Lạc đối với việc thông gia tương lai đột nhiên đến thăm, hoàn toàn không có sự chuẩn bị.



Mẹ Tiết nói: "Chấn Hoa, Tư Kỳ, không nghĩ tới chúng ta sẽ thành thông gia.” Bồ Lạc nói: "Đúng vậy đúng vậy, thật đúng là có duyên phận, mau ngồi mau ngài."



Bọn họ hàn huyên một hồi, Lạc Tĩnh Nghiên liên cùng mẹ Tiết rời đi.



Trở lại Tri Thanh Điểm, mẹ Tiết bảo Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần dẫn bà đi dạo dưới chân núi.



Khi mẹ Tiết cùng một mình Tiết Ngạn Thần nói chuyện, hỏi anh: "Các con định khi nào sẽ kết hôn, cũng không thể quá muộn, đứa con dâu tốt như vậy, nhất định phải cưới vào nhà sớm một chút."



Tiết Ngạn Thần vẫn định nghe theo ý Lạc Tĩnh Nghiên.



"Mẹ, chuyện này không thể vội vàng được, chúng ta phải suy nghĩ đến cảm nhận của Tĩnh Nghiên, muốn xem khi nào cô ấy muốn kết hôn. Hơn nữa, con tin tưởng Tĩnh Nghiên, cũng tin tưởng tình cảm của chúng con đủ kiên định, sẽ không có gì bất ngờ gì xảy ra đâu mẹ."



"Mẹ không phải không tin các con, chỉ là mẹ và ba con đều muốn ôm cháu, bà nội con cũng mong con sớm kết hôn, bà đang chờ ôm chắt đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận