Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 787: Ga Tới Nơi Nào 2

Lý Hồng Anh dời hộ khẩu không thành công, lúc này cô ta đã hoàn toàn không có chỗ để đi.



Cô ta ngồi trên một đống cỏ khô ngoài bãi đất hoang một lúc lâu. Chỉ mới một năm ngắn ngủi, cô ta đã không có nhà để về.



Năm trước cô ta tràn ngập niềm tin có thể có được căn nhà lớn của cậu, tới khi không xu dính túi, bị bắt xuống nông thôn, sau này trong họa có phúc có được hệ thống cướp đoạt không gian, vốn tưởng có thể đổi mệnh kết quả lại thất bại hoàn toàn, tới bây giờ còn không có chỗ để đi.



Vì sao vận mệnh của cô ta lại trở trên như vậy?



Vì sao cô ta đã trải qua mưa gió vẫn không thấy được cầu vồng?



Vì sao đời trước cô ta có mệnh giàu có, kiếp này lại thất vọng tới vậy?



Có quá nhiều vì sao, quá nhiều khó hiểu, quá nhiều dấu chấm hỏi xoay quanh đầu cô ta, rốt cuộc là làm sao vậy?



Bây giờ cô ta không có nhà để về, biết nhờ cậy ai đây?



Đột nhiên cô ta nghĩ tới tình cảnh của mình khi từ đại đội Đào Hoa tới đại đội Thắng Lợi. Cô ta gả chồng nên mới tới đại đội Thắng Lợi, vậy vì sao không thể thông qua việc ga chồng trở lại đại đội Đào Hoa chứ? Nói làm lập tức làm, cô ta vào trong thôn hỏi thăm nhà ai có con trai tới tuổi kết hôn chưa, nếu cảm thấy không tệ thì trực tiếp gả mình đi.



Cô ta trở lại thôn, bèn hỏi thăm những người phụ nữ có tuổi trong thôn. Vì những người phụ nữ này thích bàn tán chuyện nhà người ta nhất, càng có thể là bà mối.



Năm trước thời gian cô ta ở đại đội Hoa Đào không nhiều, trong thôn không có mấy người biết cô ta. Đúng lúc người phụ nữ kia lại nằm trong số những người không nhiều lắm đó.



Vì khu nhà của thanh niên trí thức ở cạnh nhà người phụ nữ đó, nên phàm là những thanh niên trí thức từng ở đại đội Đào Hoa bà ta đều biết.



Mà Lý Hằng Anh lại không quen biết bà ta. Khi Lý Hồng Anh dò hỏi bà ta xem có nhà nào có con trai còn độc thân tới tuổi kết hôn không, người phụ nữ lập tức nói: "Không có, đàn ông trẻ tuổi trong thôn đều đã có vợ, không phù hợp với cô, cô vẫn nên tới thôn khác hỏi đi."



Giọng điệu và biểu cảm vô cùng chán ghét như Lý Hồng Anh là một ôn thần tránh còn không kịp.



"Di à, dì nói thật chứ?”



“Thật, thật sự không ai thèm cô đâu.”



"Hả?2"



Người phụ nữ cũng không ngại, trực tiếp nói thật với cô ta: "Những chuyện cô làm ở đại đội Thang Lợi, người bên này đều đã nghe nói. Tôi nói cho cô biết, không có ai muốn cưới người phụ nữ như cô vào nhà đâu, cô nên chết tâm sớm đi."



“Tôi, tôi làm sao chứ?”



Lý Hồng Anh không hiểu gì, cô ta còn không biết sao lại bị ghét vậy đâu.



Người phụ nữ nói: "Cô không biết hay giả vờ trong sạch? Cô ở đại đội của mình đi khắp nơi câu dẫn đàn ông, thấy đàn ông là muốn dán lên người người ta, đúng là không biết xấu hổ. Cô nghĩ xem nhà ai dám cưới người vợ như vậy, không phải là chờ đội nón xanh, làm nhà mình mắt mặt sao?" Lúc này Lý Hồng Anh mới ngộ ra, hóa ra mấy ngày trước vì tìm kiếm không gian, cô ta cố ý tới gan rất nhiều người, trong đó hết một nửa là đàn ông. Những người khác đều cho rằng cô ta đang câu dẫn những người đàn ông đó.



"Dì à, tôi không có câu dẫn người, kỳ thực tôi."



Nói được một nửa, cô ta đột nhiên dừng lại vì không biết nên giải thích như thế nào. Dù sao cũng không thể đem chuyện cô ta có hệ thống cướp đoạt không gian nói ra được, tuyệt đối không thể nói
Bạn cần đăng nhập để bình luận