Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 248: Nhắc Nhở Trước 4

Bát cứ người dân nào sống ở đây đều biết cách nhận biết những cái hố có đặt bẫy, nhưng ba Lạc lại rơi vào hố đủ để thấy ông ấy là người vùng ngoài và cũng đến đây chưa lâu.



Không ngờ vẻ mặt của Tiết Ngạn Thần chẳng thay đổi chút nào, anh chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Lát nữa cháu sẽ đưa chú đến chuồng bò, chú chỉ đường cho cháu nhé."



"Hả?"



Ba Lạc hơi kinh ngạc: “Chàng trai, thành phần của tôi không tốt, cậu tiếp xúc với tôi không sợ tôi sẽ liên lụy cậu sao?” "Chú à, chú cũng đừng nhạy cảm quá về thân phận của mình, trong mắt của cháu thì chú cũng giống như những người dân làng bình thường ở đây thôi, không có phân biệt sang hèn.”



Hơn nữa bây giờ có rất nhiều người trao quyền cho cấp dưới buộc tội oan cho người khác, anh cũng không bao giờ loại trừ những người này.



Ba Lạc rất cảm động: "Thật là một chàng trai tốt."



Tiết Ngạn Thần cát lọ thuốc cầm máu đi rồi chỉ cho ba Lạc biết cách nhận biết chỗ nào có bẫy thú, sau đó anh khom người ngồi xổm xuống trước mặt ba Lạc: "Chú, cháu cõng chú xuống núi."



Ba Lạc không thể tự đi được nen chi danh phai lam phien Tiet Ngạn Thần cõng mình xuống núi.



Đường xuống núi không dễ đi, đi được nửa đường thì ba Lạc nói: "Chàng trai à, nếu cậu mệt quá thì để tôi xuống nhé."



"Không sao ạ.”



Tiết Ngạn Thần cõng ông ấy đến tận chuồng bò.



Mẹ Lạc nhìn thấy một thanh niên lạ mặt cong ba Lạc trên lưng thì giật mình, nhưng sau khi biết ba Lạc bị thương thì vội vàng đi lấy ít nước sạch để rửa vết thương cho ông ấy.



"Chan Hoa, chàng trai này là ai thế?"



Ba Lạc nói: "Tôi bất cần rơi vào bẫy mà dân làng đặt trên núi để bẫy thú, chính chàng trai này đã cứu tôi lại còn cõng tôi về nữa."



Mẹ Lạc vội vàng cảm ơn Tiết Ngạn Thần: "Chàng trai à, lần này may mà có cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm."



"Di ơi, dì không cần khách sáo đâu.”



Anh lấy lọ thuốc giảm đau vàng trong túi ra rồi nói với mẹ Lạc: "Sau khi dì làm sạch vết thương cho chú xong thì rắc bột thuốc này lên sẽ giúp ích cho việc chữa lành vết thương."



Mẹ Lạc ngại ngùng nhận lấy: "Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ nhận thuốc của cậu được chứ?"



"Di à, đừng khách sáo mà, chữa lành vết thương của chú là quan trọng nhất."



Bây giờ ba Lạc không thể đi được nên ông ấy phát cáu, nếu không thì ông ấy đã có thể nấu cho Tiết Ngạn Thần một bữa ăn thật ngon rồi.



Tiết Ngạn Thần nói: "Chắc là vết thương của chú không có gì đáng ngại đâu, nếu chú lại cảm thấy không thoải mái thì khi nào cần đến bệnh viện chú phải đi bệnh viện ngay, nhất định đừng phớt lờ."



"Tôi biết rồi."



Mẹ Lạc rót một bát nước nóng cho Tiết Ngạn Thần: "Chàng trai, cậu uống chút nước nóng đi."



Tiết Ngạn Thần xua tay: "Dì à, nếu chú không sao vậy thì cháu cũng phải đi rồi ạ."



Ba mẹ Lạc không biết làm cách nào để có thể thuyết phục Tiết Ngạn Thân ngồi lại thêm lát nữa, suy cho cùng thì thân phận của họ rất nhạy cảm, tiếp xúc quá nhiều với Tiết Ngạn Thần cũng không tốt.



Mẹ Lạc tiễn Tiết Ngạn Thần ra ngoài rồi nói: "Chàng trai, cậu tên là gì? Cậu sống ở đâu?"



Tiết Ngạn Thần khẽ nói: "Di à, mọi người không cần biết cháu sống ở đâu, nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại."



Mẹ Lạc cũng không cưỡng cầu nữa mà chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng anh đi xa. Ngày hôm sau khi Lạc Tĩnh Nghiên đến chuồng bò thì mới biết được chuyện chân của ba Lạc bị thương.



Mẹ Lạc nói: "May nhờ có một cậu thanh niên đã cứu ông ấy, cậu ay còn cõng ông ấy xuống núi, con nhìn đi cậu ấy đã để lại lọ thuốc này."



"Anh ấy tên là gì? Có phải là người ở thôn này không? Chúng ta phải cảm ơn người ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận