Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1004: Báo Thù Khó Chịu 1

Nhưng Hồ Béo còn không bỏ qua mà vươn món vuốt ra cào vài cái trên mặt Trương Minh, trong nháy mắt, mặt anh ta chảy máu đầm đìa, mắt cũng đau, đau đến không mở ra nỗi.



Tốc độ của Hỗ Béo nhanh như chớp, sau khi cào xong, nó lập tức biến mắt trong bóng tối.



Chỉ là Trương Minh còn chưa hiểu tại sao mình bị tấn công thì đã có thứ gì đó công kích anh ta.



Đau đớn kịch liệt khiến anh ta thét lên thảm thiết.



"Trương Minh. Cậu sao vậy?”



Trần Kinh nghe thấy tiếng hét thảm của trương Minh thì định chạy ra xem tình huống, không ngờ anh ta còn chưa tới chỗ đó đã có một vật thể không rõ ràng nào đó cắn lên đùi anh ta, sau đó là cánh tay, cổ, tai đều đau nhức, anh tờ sờ theo bản năng nhưng không sờ thấy gì cả, lỗ tai kia đã biến mắt.



"A, lỗ tai tôi, rốt cuộc là thứ gì?"



Anh ta giống Trương Minh, không thấy rõ thứ gì cắn mình, Hỗ Béo soạt một cái đã chạy không thấy bóng dáng đâu.



Trên người Trần Kinh bị cắn vài chỗ, quần áo trên người cũng rách nát nhưng thảm nhất vẫn là lỗ tai kia.



Thiếu mắt một tai, sau này anh ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác.



Quan trọng nhất là thế mà anh ta lại không biết rốt cuộc thì mình bị thứ gì cắn, ui... đau quái



Lúc bị cắn không bắt ngờ gì khi anh ta thét lên theo bản năng, thu hút linh gác tới đây.



"Có chuyện gì thế?"



Lính gác kiểm tra hai người họ, gân chân Trương Minh bị cắt đứt, nơi nào đó cũng nát be nát bét, trên mặt máu chảy đầm đìa, không mở mắt ra được.



Trên người Trần Kinh cũng có nhiều vết thương, trong đó vị trí bị mắt lỗ tai kia là rõ ràng nhát.



"Các người bị thứ gì cắn?" Lính gác hỏi, vừa rồi bọn họ cũng không nhìn thấy có người tới. Mà kể cả có người tới thì làm Trương Minh và Trần Kinh bị thương đến mức này trong thời gian ngắn là chuyện hoàn toàn không thể, huống chi còn trong tình trạng không phát ra tiếng động.



"Không, tôi không biết." Trần Kinh lắc đầu.



Trương Minh không nói chuyện được vì cơn đau trên người, chỉ có thể nghe thấy anh ta rên rỉ, gào thét thảm thiết.



Trần Kinh nghĩ đó là một loài động vật nhưng anh ta chưa từng thấy loài động vật nào hung tàn và linh hoạt đến kỳ lạ như thế.



Linh hoạt hơn mèo, hơn nửa lực cắn cũng mạnh hơn mèo nhiều. Ngoài ra cũng không giống chồn, đột nhiên Trần Kinh nghĩ tới một loài động vật.



"Le nào là mèo rừng?”



Mèo rừng hay còn được gọi là linh miêu, bề ngoài không khác mèo nhiều nhưng có sức công kích và lực căn rất mạnh, hơn nữa còn có dã tính mạnh, mèo rừng phát cuồng càng thêm hung tàn.



Cuối cùng Trần Kinh xác định là mèo rừng cắn họ, nếu không anh ta không nghĩ ra được loài nào khác.



Hai lính gác gọi người tới đưa họ về bệnh viện quân khu.



Hồ Béo ngậm đôi tai đẫm máu cùng Hắc Hỗ chạy vào rừng. Hỗ Béo vừa dạy dỗ hai tên khốn nạn rất sung sướng, nó không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa từng hung tợn thế rồi, nhớ lại lần trước đánh nhau thấy máu là lúc ở Miêu Tinh, nó vì để bảo vệ bản thân và Hắc Hỗ nên đánh nhau với những con mèo khác, khiến đối phương đổ máu.



Lúc này cho hai tên kia đổ chút máu để cho chủ nhân bớt giận.



Hổ Béo dùng móng vuốt sắc bén đào một cái hố nhỏ, để lỗ tai vào, vẻ mặt ghét bỏ.



"Phi phì phì, kinh tom chết mèo rồi."



Nó chuẩn bị đào đất chôn tai thì lại nhìn Hắc H6, thấy hai mắt mèo của Hắc H6 sáng long lanh, nó hỏi: "Tiêu Hắc muốn ăn à?2" Hắc Hỗ lắc đầu theo bản năng: "Tởm lắm, tớ không thèm ăn đâu, mau chôn nó đi.”



Hồ Béo cào mấy nhát, chôn tai lại rồi vẫy nước tiểu lên trên, sau đó mới rời đi cùng Hắc Hồ, quay lại bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận