Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 230: Chung Sống Với Người Nhà 1

Họ vừa đến, ngay cả nước để uống cũng không có. Ba Lạc lấy nồi sắt ra ngoài chỗ trông có vẻ sạch sẽ, xúc một noi tuyết nấu thành nước rồi mới nấu cơm.



Lạc Tĩnh Nghiên ở lại một lúc rồi rời đi, nói với ba Lạc và mẹ Lạc rằng cô sẽ quay lại vào buổi tối.



Đợi đến khi đêm khuya yên tĩnh, Lạc Tĩnh Nghiên sẽ đến chuồng bò lần nữa.



Ba mẹ cô ở bên kia không có rau ăn, dưa cải muối và dưa chua cô muối đều có thể ăn được. Cô vào không gian tìm một chiếc bình gốm nhỏ, xếp dưa chua đầy một bình rồi lại bỏ vào không gian. Các thanh niên trí thức khác đều đã ngủ, hai ký túc xá đều tối om. Cô trèo qua tường ra khỏi khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Đến bên ngoài chuồng bò, trong nhà của ba mẹ cô cũng là một màu đen, không biết họ đã ngủ chưa hay là không có dầu hỏa để thắp đèn.



Cô lấy bình gốm đựng đầy dưa chua từ không gian ra, lại vác theo chiếc chăn mới may lên lưng, gõ nhẹ cửa phòng ba mẹ.



"Đúng là chúng ta chưa từng viết, ai dám viết những thứ này chứ? Chẳng lẽ có người cố tình để trong nhà chúng ta, sau đó báo với Ủy ban Cách mạng để người ta đến nhà kiểm tra?" Ba Lạc nói.



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Mẹ, đúng như lời mẹ nói.”



"Có thể vào nhà chúng ta rồi để lại thứ đó, chắc chắn là người rất quen thuộc với nhà mình, bởi vì người ngoài vốn dĩ không làm được chuyện này.” Mẹ Lạc nói.



Nói xong, hai người họ liền rơi vào Suy nghĩ.



Đặc biệt là ba Lạc, ông ấy cúi thấp đầu, nằm chặt ống quân, cho dù không nhìn thấy biểu cảm của ông ấy, Lạc Tĩnh Nghiên vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau thương và bất lực của ông ấy, cũng có thể còn có sự hối hận.



Mẹ Lạc nói: "Tĩnh Nghiên, có phải có biết người đó là ai đúng không, nói ra đi."



"Là cô và dương." Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Sau khi ba mẹ bị bắt đi, cô và dượng đã đến nhà mình lấy rất nhiều đồ, nói là sợ chúng ta bảo quản không tốt, sẽ bị người của Ủy ban Cách mạng lục soát. Ngày đó bởi vì con cảm thấy không khỏe, đi được nửa đường liền trở về nhà, ở ngoài cửa nghe thấy cô và dượng nói chuyện với nhau, trong lúc đó chính miệng họ đã nói ra chuyện hãm hại hai người. Ít nhất những văn kiện phản động đó do dượng bỏ vào trong phòng sách của hai người, sau đó lại đi khai báo. Anh re của ông ta là Cao Thiết Sơn, quyền cao chức trọng, cho nên lúc hai người bị bắt, đến cơ hội hít thở cũng không có, tụi con cũng không có cách nào gặp hai người, bởi vì sau lưng họ còn có Cao Thiết Sơn khống che."



Lạc Tính Nghiên nói xong, ba Lạc và mẹ Lạc đều rất tức giận, đặc biệt là ba Lạc, ông ấy càng cúi đầu thấp hơn.



Mẹ Lạc thở dài, cũng không trách ba Lạc, đây không phải lỗi của ông ấy, bà ấy biết ông ấy cũng không muốn như vậy.



"Chan Hoa, lần này ông đã thấy rõ bộ mặt thật của họ rồi đúng không, chị và anh re của ông đều không phải là người tốt, uống công trước đó chúng ta còn giúp đỡ họ, những thứ đó chi bằng cho chó ăn. Tôi hận bọn họ, sau này chúng ta phải cắt đứt quan hệ với họ, vĩnh viễn cũng không lui tới nữa, cứ coi như ông không có người chị này.” Ba Lạc thấy vợ mình đang chửi mắng chị mình, ông ấy cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu nhưng cũng không ngang đầu lên.



Bất cứ ai biết bản thân bị người thân nhất hãm hại đều không thể tiếp nhận được, ông ấy cần một ít thời gian để tiêu hóa và tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận