Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 335: Xe Đạp Bị Mất 2

"Ả?" Trương Bảo Quốc là một người hiền lành, cũng là người bảo thủ, anh ta cũng de ý vợ mình có còn trong sạch không, nghe thấy mẹ vừa nói vậy, ngay lập tức anh ta liền nỗi giận, lao vào phòng tân hôn, túm lấy quần áo của Tống Anh Lan, bạt tai cô ta hai cái.



Mẹ Trương nói:" Cô bị người ta đụng lúc nào, cô đã sớm không còn trong sạch rồi, đồ đàn bà không biết xấu hổ, con điếm!"



Tống Anh Lan không tin nỗi nói: "Dù sao tôi cũng chỉ như vậy, nếu các người chê tôi, tôi có thể ly hôn với Bảo Quốc. " “Tôi khinh! Ly hôn, cô mo à, trư khi cô trả chúng tôi sáu mươi đồng kia. "



"Tôi không có tiền. "



Mẹ Trương nỗi giận, lại tát Tống Anh Lan hai cái.



"Bảo Quốc, việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể đuổi con hồ ly này đi được, để nó sinh con cho con, nếu không sinh được con, chúng ta sẽ không tha cho nó. Sau này việc lớn việc nhỏ trong nhà đều giao cho nó làm hết, nếu nó không làm, chúng ta sẽ xử lý nó. "



Tống Anh Lan thấy mình như rơi vào hang sói vậy, cô ta sợ run người.



Lạc Tĩnh Nghiên thắc mắc về một vấn đề, cô gọi mèo béo, hỏi: "Em có biết làm sao Trang Phi Phi có được không gian hiện tại không?"



"Cô ta có một dây chuyền ngọc, cô ta dùng máu của bản thân nhỏ lên đấy, từ đó không gian tùy thân được mở ra, nhưng, sau khi không gian mở ra, sợi dây chuyền biến thành nuốt ruồi trên ngực cô ta. " Mèo béo nói:" Đó là khi em vào trong không gian, cô ta nói cho em. ”



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Chị hiểu rồi. "



Sau khi vết thương của Lý Hồng Anh hồi phục, mỗi ngày cô ta đều phải đi nhặt phân, vì bài học lần này, cô ta không dám đi tới chuông trâu tìm ba Lạc mẹ Lạc nữa.



Nếu cô ta đi, mẹ Lạc lại sẽ còn muốn đồ của cô ta, nếu không sẽ nói cô ta khẩu thị tâm phi, như vậy không những không đạt được hảo cảm của mẹ Lạc, mà khéo lại còn bị bà oán trách.



Còn nếu cô ta đồng ý với yêu cầu của mẹ Lạc, lấy đồ ăn ở nhà đi, bà Lưu sẽ mắng cô ta, còn có thể cùng Lưu Ái Quốc đánh cô ta.



Buổi tối ra ngoài không an toàn, nên cô ta định đợi đến khi cướp được không gian của nữ chính, rồi sau đó đi tìm ba Lạc mẹ Lạc.



Tiết Ngạn Thần nhận được thư từ thủ đô, mang về thanh tri điểm của đại đội tiến lên, mang thư mở ra, quả nhiên ba mẹ anh không phản đối chuyện anh với Lạc Tĩnh Nghiên, mẹ anh còn mua quà cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Anh đem theo thư, cầm quà mẹ anh mua mang đến cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Anh mang thư đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên: "Nhà anh có gửi thư tới, em xem một chút đi. "



Lạc Tĩnh Nghiên không nhận, nghiêng đầu nói:" Anh nói luôn nội dung cho em đi. ”



Tiết Ngạn Thần thấy cô có vẻ lo lắng, nên anh không nhắc về bức thư nữa, mà anh đem đồ trong tay đưa cho cô: "Những cái này là mẹ anh mua cho em, còn có cả chị hai mua cho nữa, họ không biết em thích gì, nên không mua nhiều, chờ em đến Bắc Kinh, họ sẽ mua thêm. ” Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy gói quà, đặt lên giường đất mở ra, thấy bên trong có một cái khăn quàng lông dê kẻ ca-rô, một có mũ lông thỏ, một cái áo lông màu hồng, hai cái khăn lụa khác màu, hai hộp kem bảo vệ da, một cái kẹp tóc pha lê, hai đôi gang tay da, hai lon sữa hạt mạch, một đống đồ ăn vặt, ngoài ra còn có cá sấy khô và thịt heo muối.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn một đống đồ trước mắt, rất cảm động, mẹ Tiết và hai người chị nhà họ Tiết nhất định rất hòa đồng, dễ mến, còn chưa gặp mặt mà đã đối xử với cô tốt như vậy, sau này, cô nhất định có thể trở thành người một nhà với họ, yêu thương nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận