Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 309: Kiểu Tóc Giống Nhau 2

"Em chỉ biết sơ thôi, nếu như anh sợ em cắt không đẹp thì anh có thể đi lên thị trấn tìm thợ cắt tóc."



"Anh không cần họ, chỉ cần em thôi."



"Vậy di thôi, chúng ta vào trong đi. Anh đi gội đầu trước rồi tìm một cái kéo, em sẽ cắt giúp anh."



Nửa giờ sau, Lạc Tĩnh Nghiên cắt tỉa kiểu tóc mới cho Tiết Ngạn Thần, sau đó người đàn ông cứ nhìn đi nhìn lại mình ở trong gương, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.



Chạng vạng tối thì Lạc Trường Thien tan hoc, Lac Tinh Nghien da co hai lan cat toc thanh cong nen cũng đã cắt tóc cho Lạc Trường Thiên, cậu bé này rất hài lòng với tay nghề của chị gái mình.



Ngày hôm sau khi Tiết Ngạn Thần đến Tri Thanh Điểm của Đại đội Thắng Lợi, anh còn mang theo rất nhiều thứ, có mạch nha, bánh quy gà vàng, hạt dưa rang, bánh ngọt, kẹo trái cây, trái cây đóng hộp và điểm tâm.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Anh mua nhiều đồ vậy, chàng rể của em hiểu thảo quá."



"Ba mẹ vợ thì cũng là ba mẹ anh nên anh phải đối xử tốt với ba mẹ.”



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Đúng là con rễ tốt, còn chưa kết hôn mà đã hiếu thảo như vậy rồi, ba mẹ em gặp được anh chắc là vui lắm đây. Nhưng mà không thể mang những thứ này đến chuồng bò cùng lúc được, bằng không thì quá chói mắt, chúng ta mang đến từng thứ một thôi."



"Ừm."



Lạc Tĩnh Nghiên nhét một túi điểm tâm và một túi hạt dua rang vào trong túi quần và túi áo của mình, sau đó nhét kẹo trái cây và bánh quy vào túi áo khoác rộng của Tiết Ngạn Thần.



"Chúng ta ởi thôi."



Hai người họ bước ra ngoài rồi nhìn ngó xung quanh, đến khi xác định được xung quanh không có ai thì mới dám đi đến chuồng bò. Ba mẹ Lạc đều diện quần áo đẹp, ba Lạc còn thêm củi vào trong giường lò để làm cho nhà cửa ấm áp hơn rồi còn đặc biệt đun nước nóng, vợ chồng họ cùng nhau ngồi trong nhà đợi Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần.



Khi nghe thấy tiếng gõ cửa của Lạc Tĩnh Nghiên, ba Lạc mỉm cười nhìn mẹ Lạc rồi nói: "Bà nhìn xem, chắc chắn là hai đứa nó đến rồi, để tôi đi mở cửa."



Khi bước đến trước cửa, ông còn không quên dùng hai tay vuốt tóc rồi sau đó mới mở cửa.



"Ba, Ngạn Thân đến rồi."



"À, tốt tốt."



Ba Lạc vô thức nhìn về phía sau lưng Lạc Tĩnh Nghiên, đến khi nhìn rõ người đó là ai thì đột nhiên ông ấy ngắn người, trên mặt của ông ấy lộ ra vẻ kinh ngạc.



Tiết Ngạn Thần mỉm cười chào hỏi: "Chú, chào chú al



Ba Lạc nhìn chằm chằm Tiết Ngạn Thần hồi lâu rồi mới định thần lại.



"Chàng trai, là cậu saol Ha ha ha, thật sự không ngờ nha.”



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn Tiết Ngạn Thần rồi lại quay sang nhìn ba mình.



"Ba, hóa ra trước đây ba và Ngạn Thần đã gặp nhau rồi al"



"Mau vào đi, vào đi."



Ba Lạc tránh qua một bên để cho họ đi vào nhà. "Tinh Nghiên, con quên chuyện lần trước ba bị thương trên núi rồi sau đó có chàng trang đã cứu ba sao, cậu ấy đã cõng ba xuống núi rồi còn đưa cho ba một lọ thuốc giảm đau vàng nữa, chàng trai đó chính là Ngạn Thần."



"À, hóa ra là thế."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn nét mặt vui vẻ của ba mình sau đó quay sang nháy mắt với Tiết Ngạn Thần, vừa mới gặp thì ba cô đã thích anh rồi.



Khi Tiết Ngạn Thần nhìn thấy mẹ Lạc thì nhanh chóng đến chào hỏi: "Di à, chào dì ạt"



Mẹ Lạc cũng ngạc nhiên: "Dì cũng không ngờ đối tượng của Tĩnh Nghiên lại là cháu, ai da, thật là vui càng thêm vui mà, tốt quá rồi!"



Bà ấy chỉ vào mép giường lò rồi nói với Tiết Ngạn Thần: "Nhanh ngồi xuống đi!"



Khi mẹ Lạc đi rót nước thì Tiết Ngạn Thần vội vàng chạy theo.



"Di à, dì cứ để cháu."



"Không cần đâu, cháu là khách mà nên cứ ngồi nghỉ lát đi."



"Dì à, cháu không mệt đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận