Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 681: Chon Vùi Mãi Ở Đây 1

Bà Tào cười rồi nguýt cô ấy một cái: "Con bé này, bà còn không hiểu lòng cháu à, cháu muốn lôi kéo bà, để bà nói ra điều ước của mình, bà sẽ không mắc bẫy của cháu đâu. Tĩnh Nghiên nói rồi, nói điều ước ra là sẽ không linh nữa, bà sẽ không nói đâu. "



"Bà nội, bà keo kiệt quá đi!”



"Kệ cháu có dùng phép khích tướng gì, cháu có khóc nhè trước mặt bà, bà cũng sẽ không nói cho cháu biết đâu. "



"Hahahaha. "



"Được rồi được rồi, mọi người ăn cơm đi, nếu không sẽ đói đấy. " Sau khi ăn cơm xong, những người trong nhà nên đến xưởng làm đều đi làm, Tần Trân Trân cũng đi, trong nhà còn lại bà Tần, Lạc Tĩnh Nghiên bà cả Lâm Sương Sương với cái bụng to.



Lạc Tĩnh Nghiên định ở bên cạnh bà Tần nhiều hơn, Lâm Sương sương ở giai đoạn cuối của thời kỳ mang thai dễ bị mệt, cơm nước xong xuôi chưa bao lâu đã trở về phòng ngủ trưa.



Nhưng nửa tiếng sau, Lạc Tĩnh Nghiên và bà Tần đã nghe thấy từ trong phòng của Lâm Sương Sương vọng ra giọng hoảng sợ: "Bà nội, bà nội ơi, bà mau tới xem thử, có phải con, con sắp sinh không. "



Bà Tần nghe xong thì vội vàng đứng bật dậy muốn tới phòng của Lâm Sương Sương xem ra sao, Lạc Tĩnh Nghiên đỡ bà ấy đi vào chung với bà ấy.



Lâm Sương Sương nằm trên giường đưa tay ôm lấy cái bụng ễnh cao, trên giường ướt nhẹp cả một vùng.



"Bà nội, bà xem thứ chảy ra này, có khi nào cháu sẽ sinh trong nhà không? Bà nội, cháu sợ lắm. "



Lạc Tĩnh Nghiên không có chuyên môn về Y học, nhưng đã từng học qua một khóa Sinh vật học, bình thường thì trong cuộc sống hàng ngày cũng hiểu biết một chút chuyện phụ nữ sinh con thông qua lên mạng đọc sách và nói chuyện phiếm với người khác, tình huống như Lâm Sương Sương là vỡ nước ối, sắp sinh rồi.



Bà Tần là người từng trải, tất nhiên cũng biết là xảy ra chuyện gì.



Bà ấy hơi nóng vội: "Ôi trời, nếu biết trước thì đã không cho mẹ cháu với Tần Bình đến xưởng, cháu thế này là sắp sinh rồi, trong nhà này không có đàn ông, làm sao đưa cháu đến bệnh viện đây? Cháu cố gắng thêm một lát, để bà đi gọi điện thoại đến xưởng cho họ, bảo họ tìm xe tới đưa cháu đi bệnh viện. "



Nhưng nhà họ không có điện thoại, gọi điện thoại thì còn phải đi ra buồng điện thoại công cộng bên ngoài, cách nhà bà ay không gần lắm.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy bà Tần đi lại khập khiễng: "Bà nội, bà cho cháu biết số điện thoại là số mấy đi, buồng điện thoại ở đâu, để cháu di gọi cho. ”



"Được, Tĩnh Nghiên, làm phiền cháu. " Bà Tần nói cho cô biết số điện thoại văn phòng của Tần Quang Vinh.



Lúc này buồng điện thoại đều có người chuyên phụ trách canh chừng, gọi điện thoại tính tiền theo số phút, bà Tần đang định đưa tiền cho cô, đảo mắt một cái cô đã ra ngoài mắt không còn bóng dáng.



Lạc Tĩnh Nghiên nói chuyện điện thoại xong quay về, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu la thê thảm của Lâm Sương Sương ở trong nhà vọng ra. Bà Tần ở trong nhà sốt ruột đến độ quay cuồng, trước kia bà ấy toàn sinh con ở nhà, có đôi khi mới mời bà đỡ tới giúp đỡ đẻ, gặp tình huống gì ngoài ý muốn thì tự sinh, cũng không biết cô cháu dâu có chịu được đau đớn như thế không nữa.



Lạc Tĩnh Nghiên kiểm tra tình hình của Lâm Sương Sương một lát, mặc dù cô biết một ít kiến thức sinh nở, nhưng không giải chuyên gia, đối với chuyện sinh nở thì có rất nhiều chỉ tiết cô không biết rõ lắm.



Thời điểm then chốt, cô lại nghĩ đến nước suối thần của mình, dù sao thì Lâm Sương Sương uống vào sẽ chỉ có lợi chứ không có hại. Thế là cô vội xoay người đi vào bếp, rót thêm nửa ly nước suối thần vào ly, lại cho thêm chút nước ám rồi bưng ra đưa cho Lâm Sương Sương: “Chị dâu, chị uống một hớp nước trước đi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận