Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 997: Xin Lỗi Cô Ấy 2

"Đồng chí tư lệnh, đồng chí Lý Tuyết đã hiểu lầm đồng chí Lạc và đưa đội trưởng cảnh vệ đến đây. Chắc cô ta đã làm cô ấy sợ hãi. Đồng chí Lạc muốn cô ta xin lỗi cô ấy."



Lý Tuyết thường gọi tư lệnh quân đoàn Lư là chú Lư khi gặp riêng, tư lệnh quân đoàn Lư thường có vẻ mặt nghiêm túc khi đi làm, nhưng khi riêng tư lại đối xử tốt với cô ta, tư lệnh quân đoàn Lư không có con gái và từng nói rằng ông ấy sẽ nhận cô ta là con gái nuôi cơ.



Vì lợi ích của cô ta và cha cô ta, lần này tư lệnh quân đoàn Lư có lẽ sẽ không truy cứu van đề này nữa.



Cô ta nhìn tư lệnh quân đoàn Lư nói: "Chú Lư, lúc đó cháu không biết đồng chí Lạc đã cởi mũ rồi, cháu chỉ là không muốn những người không phù hợp từ bên ngoài vào quân đội của chúng ta mà thôi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tại sao trước tiên cô lại không hỏi làm sao tôi vào được quân đội, sau đó mới đi tìm người bắt tôi? Hỏi khó lắm sao?"



Sắc mặt tư lệnh quân đoàn Lư căng thẳng nghiêm túc, trước tiên ông ấy sửa lại Lý Tuyết: "Đồng chí Lý Tuyết, xin gọi tôi là đồng chí tư lệnh.”



Lý Tuyết căn môi: "Được, đồng chí tư lệnh.”



Tư lệnh quân đoàn Lư nói tiếp: "Đồng chí Lý Tuyết, mặc dù đồng chí nói là đang nghĩ đến quân đội, nhưng trên cơ sở làm rõ sự việc, do đồng chí hiểu lầm, suýt chút nữa cô ấy đã bị lính canh bắt giữ. Cô cứ xin lỗi đồng chí Lạc đi."



"Tư lệnh." Lý Tuyết rất không tình nguyện.



Thấy vậy, sắc mặt tư lệnh quân đoàn Lư càng nghiêm túc, từ trước đến nay ông ấy là người phân biệt công và tư, công là công, tư là tư, bởi vì ông ấy chỉ có một con trai, không có con gái, hơn nữa Lý Tuyết lại rất giỏi lấy lòng người, ông ấy rất thích Lý Tuyết, Lý Tuyết, cả ông ấy và người yêu đều có ý định nhận Lý Tuyết là con gái nuôi của bọn họ.



Nhưng khi đi làm, ông ấy sẽ không bao giờ lẫn lộn cảm xúc cá nhân.



Không biết có phải là do gặp được Lạc Tĩnh Nghiên hay không, trước đây ông ấy cho rằng Lý Tuyết rất xuất sắc, nhưng lại không bằng Lạc Tĩnh Nghiên một chút nào, không những năng lực của cô ta không thể so sánh được, mà sau chuyện xảy ra hôm nay, về phẩm chất cá nhân của cô ta thậm chí không thể so sánh với Lạc Tĩnh Nghiên.



Tục ngữ nói, không so sánh thì không có hại gì, lần đầu tiên ông ay cảm thấy Lý Tuyết thật kém cỏi.



"Đồng chí Lý Tuyết, đồng chí đã làm sai và phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình. Xin hãy xin lỗi đồng chí Lạc càng sớm càng tốt."



Lý Tuyết không còn cách nào khác là cúi xuống xin lỗi Lạc Tĩnh Nghiên.



"Đồng chí Lạc, tôi không nên do không biết mà hiểu lam cô, còn nhờ người bắt giữ đồng chí. Tôi xin lỗi đồng chí về lỗi lầm của mình và mong đồng chí tha thứ."



Lạc Tĩnh Nghiên thấy biểu hiện của cô ta khá khả quan, có tư lệnh quân đoàn ở đây, cô không thể quá nhỏ nhen được.



"Đồng chí Lý Tuyết, bây giờ đồng chí đã nhận ra sai lầm của mình, về sau chỉ cần sửa đổi thôi. Tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Tư lệnh quân đoàn Lư mỉm cười: "Thà giải quyết kẻ thù còn hơn là kết liễu chúng. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, chuyện này cũng coi như xong đi."



Hôm nay Lý Tuyết đã đủ xấu hỗ và muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.



"Tư lệnh quân đoàn Lư, tôi phải về đoàn văn công, tôi đi trước."



"Được rồi đi thôi."



Lý Tuyết kéo Từ Hân và vội vàng chạy trốn khỏi nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận