Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 091: Khóc Lóc Kể Lể 2

Giang Mãn Nguyệt oán giận vài câu với Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tinh Nghiên, thì ra làm việc đồng áng thật sự vừa khổ vừa mệt."



"Đúng là mệt mà, nhưng làm gì có việc gì dễ dàng đâu chứ? Người làm việc đồng áng dù một, cũng sẽ có người có năng lực làm được.”



"Ôi, khổ một chút, mệt một chút mới có thể rèn luyện bản thân, mình chính là muốn oán trách một câu, phàn nàn, ngày mai nên làm việc thì vẫn phải ngoan ngoãn đi làm việc.” Sau khi ăn cơm xong, ba thanh niên tri thức mới ngồi ở dưới ngọn đèn dầu dùng kim chọc những bọng nước trên tay do bị ma sát khi làm việc đồng áng gây ra.



Đỗ Nghệ Nam vì đau đớn với mệt nhọc, vẫn luôn khóc sướt mướt không ngừng, nhưng vì cô ta sợ Lưu Tuệ Phương, không dám khóc to, chỉ nhỏ giọng nức nở và sụt sịt, thỉnh thoảng giơ tay lau nước mắt trên mặt một cái.



"Hu hu hu, tay của tôi nổi lên mây cái bọng nước, đau quá đi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phải chịu khổ như thế này bao giờ."



Lúc ban ngày, còn bởi vì không làm tốt công việc, bị tiểu đội trưởng quở mắng mấy câu, ở nhà, ai dám mắng cô ta, dạy dỗ cô ta chứ.



"Cả người mệt mỏi, bị thương cũng thôi đi, còn phải chịu đựng cơn giận của người khác, lúc nào mới có thể về thành, mới có thể thoát khỏi thời kỳ thống khổ này chứ?"



Cô ta nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên im lặng ngồi bên cạnh giường đắt, cô ta không nhìn thấy trên tay của đối phương có nửa cái bọng nước nào, vì thế dùng giọng điệu không thân thiện hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Bốn người chúng ta đều là thanh niên tri thức mới, tôi với San San còn có đầy bọng nước trên tay, sao tay cô không có bọng nước nào thế?"



Cô ta đột nhiên nghĩ tới, nhất định là lúc Lạc Tĩnh Nghiên đi làm đã lười biếng, không làm việc thật tốt, hoặc là giống như ở trên tàu hỏa, quyến rũ đàn ông, khiến cho đàn ông làm việc giúp cô ta, còn cô ta thì có thể ung dung thoải mái, cho nên trên tay mới không có bọng nước.



Lạc Tĩnh Nghiên cố tình giơ lòng bàn tay về phía cô ta: "Nhìn đi, là không có bọng nước, hay là trắng nõn mềm mại. Thế nào, cô hâm mộ à, hâm mộ chết cô đi."



"Cô nhất định là không chăm chỉ làm việc, nếu không, tay của cô không thể còn hoàn hảo như thế được."



"Tay của tôi tốt hay không tốt liên quan cái rằm gì đến cô." Lạc Tĩnh Nghiên đáp: "Sở dĩ tay của tôi không có bọng nước, là bởi vì tay của tôi chịu được ma sát, lòng bàn tay rất cứng, không tin cô dùng mặt tới thử xem."



"Cô muốn tôi dùng mặt cảm nhận à?”



"Đúng vậy, tôi tát cô một cái là cô có thể biết được rồi."



"Ha ha ha ha.”



Những người khác đều nở nụ cười, Đỗ Nghệ Nam hu một tiếng: "Tôi biết là cô không có ý tốt mà."



Thẩm Như Ý nói: "Đỗ thanh niên tri thức, Tĩnh Nghiên người ta chỉ đùa với cô một chút thôi mà. Vừa rồi cô còn vu khống người ta không chăm chỉ làm việc còn gì."



"Vậy tay của cô ta sao lại tốt như thế, tay của chúng ta đều có bọng nước.” "Tôi nói rồi, lòng bàn tay của tôi cứng, có muốn thử chút không?" Lạc Tĩnh Nghiên đưa tay về phía cô ta.



“Tôi mới không thử đâu.”



Đỗ Nghệ Nam xoay mặt sang một bên, không nói gì nữa.



Làm việc một ngày, ban ngày đổ nhiều mồ hôi, trên người lây dính rất nhiều râu với bụi đất, Lạc Tĩnh Nghiên rất muốn tắm nước nóng, nếu không trên người sẽ ngứa ngáy khó chịu, buổi tối cũng ngủ không ngon.



Cô liếc mắt nhìn sân viện của thanh niên tri thức, không tìm thấy nơi để tắm rửa.



Chỉ cần cho cô một không gian riêng tư, là cô có thể tiến vào không gian đó để tắm rửa, thế nhưng bây giờ không có điều kiện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận