Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 081: Nước Sông Không Chạm Nước Giếng. 3

Chuong 81: Nuoc Song Không Cham Nước Giếng. 3



"Đủ rồi, đủ rồi." Lạc Tĩnh Nghiên khua khua tay: "Nếu anh chỉ muốn nói những lời thừa thải này với tôi thì tôi không có thời gian nghe a kể lễ."



Triệu Văn Tùng không nghĩ tới Lạc Tĩnh Nghiên lại không dễ dỗ như vậy, neu người như cô mà trở thành kẻ địch, đối với anh ta nhất định không có lợi, nếu biến cô thành người phụ nữ của mình thì cực kỳ có lợi, hiển nhiên cái thứ hai là không có cách nào đạt được, anh ta chỉ có thể thay đổi ý định.



"Thanh niên trí thức Lạc, em nghe anh nói, cho dù chúng ta không thể quay trở lại như trước kia, chúng ta có thể chung sống hòa bình được không? Bây giờ chúng ta đều xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau này cũng sống chung trong viện, hai bên ngang đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, không bằng chúng ta bỏ qua chuyện cũ, sau này giống như những thanh niên trí thức khác, giúp đỡ lẫn nhau, làm bạn bè không phải tốt hơn làm kẻ thù sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Thanh niên trí thức Triệu, thêm một người bạn đương nhiên là tốt hơn thêm một kẻ thù rồi. Nhưng tôi đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh rồi, không thể tiếp tục làm bạn bè với anh được nữa, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, anh là anh, tôi là tôi, ngoài việc cùng là thanh niên trí thức ra, giữa chúng ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào khác, bình thường xem như là người dưng là được rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh."



Triệu Văn Tùng suy nghĩ một chút, sau đó chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Được, làm như em nói đi."



Nói xong, Lạc Tĩnh Nghiên múc nước vào chậu và di vào phòng. Không lâu sau, Lạc Trường Thiên hứng khởi chạy vào: "Chị, chúng ta lên núi chơi đi, em muốn đi lên núi dạo, nghe anh trai thanh niên trí thức bên kia nói rằng trên núi có nhiều thứ hay lắm." "Trên núi còn có hỗ và các loại dã thú khác, em không sợ sao?” Lạc Tĩnh Nghiên dọa cậu ấy.



"Chị, chúng ra không đi vào sâu, chỉ ở bên ngoài, chị, em thật sự rất muốn nhìn thấy núi, em muốn lên núi chơi.”



Thích vui chơi là bản tính của trẻ con, Lạc Trường Thiên mới mười hai tuổi, vẫn còn rất nhiều tò mò với sự vật bên ngoài.



"Được, chúng ta đi cùng nhau.”



Tôn Điềm Điềm nói: "Mình cũng muốn đi lên núi dạo, ngày mai là thu thụ rồi, còn không lên núi thì lá cây sẽ rụng hết mắt."



Lưu Tuệ Phương nói: "Cậu cũng biết ngày mai là thu thụ sao, không nghỉ ngơi cho khỏe, còn chạy lung tung, đợi đến thu thụ rồi, cậu lại không chịu nổi."



Tôn Điềm Điềm bị Lưu Tuệ Phương nói thì có chút không muốn đi nữa, nhưng vẫn nói: "Không sao cả, sức khỏe tốt là nhờ rèn luyện lâu ngày mà ra, cho dù hôm nay mình leo lên núi, ngày mai nhất định cũng không có vấn đề."



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên cũng không thay đổi ý định, ba người cùng nhau lên núi.



Tôn Điềm Điềm cầm giỏ trúc lên: “Nói không chừng còn nhặt được đồ tốt gì đó,"



Lạc Trường Thiên về phòng lấy chạng ná bỏ vào túi, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy một phần chạng ná lộ ra bên ngoài, được làm bằng gỗ và miếng cao su.



Trong không gian của cô cũng có một chạng ná, hoàn toàn là hàng hiện đại, cao cấp hơn của Lạc Trường Thiên rất nhiều, lực sát thương cũng mạnh hơn, bình thường cô dùng để luyện tập bắn bia.



Bọn họ rời họ Tri Thanh Điểm không lâu, Tiết Ngạn Thần liền đến, tay anh xách một cái túi vải, tìm đến Triệu Quân, đưa túi vải cho anh ay: "Bác gái nhờ tôi đem đến cho cậu."



Triệu Quân nhận lấy đồ đạc,"Cậu nói xem hai chúng ta lại không được phân vào chung với nhau, tôi còn nghĩ cậu với tôi cùng báo danh một nơi thì chúng ta có thể làm việc cùng nhau cơ, haiz."
Bạn cần đăng nhập để bình luận