Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 690: Một Tờ Giấy Trắng 2

Con nhỏ dân quê Lạc Tĩnh Nghiên này, không biết cái gì hết, so sánh cô với Trang Phi Phi thì như một tơ giấy trắng, cô ta còn phải vội đi giải quyết chuyện giữa mình với Trang Phi Phỉ, cơ bản là không thèm quan tâm đến Lạc Tĩnh Nghiên.



Cô ta quay ngoắt đầu đi, xem Lạc Tĩnh Nghiên như không khí, tiếp tục đi vào nhà Trang Phi Phi.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy cô ta đi khập khiễng, đi về hướng cửa nhà của Trang Phi Phi, không cần phải nói cũng biết là đang muốn đi tìm Trang Phi Phi.



Cho đến khi thật sự nhìn thấy Lý Hồng Anh đi vào cửa nhà của Trang Phỉ Phi, chứng minh suy đoán của cô là hoàn toàn chính xác.



A, Lý Hồng Anh tìm Trang Phỉ Phi đơn giản là vì chuyện cướp không gian.



Cô không tiện đến thẳng ngoài cửa nhà Trang Phỉ Phỉ để quan sát, không ngại nghe lén ở dưới chân tường nhà cô đâu.



Mặt khác, cô còn có cơ quan tình báo lấy cắp thông tin và chú mèo nhỏ Hắc Hỗ đô béo nữa mà.



Cô gọi Hắc Hỗ ra, dặn dò: "Lý Hồng Anh đi tìm Trang Phi Phi rồi, chắc chắn là chuyện có liên quan đến không gian, em nghĩ cách đi nghe ngóng xem rốt cuộc là hai cô ấy nói gì làm gì đi. " "Dạ được, chủ nhân, để em đi. "



Hắc Hỗ nhận lệnh xong, đi xuống dưới sát chân tường, đạp chân sau một phát nhảy bật lên tường, dọc theo tường nhảy vào trong nhà Trang Phi Phi, tìm tới một nơi vắng vẻ phù hợp tiến hành quan sát.



Còn Lạc Tĩnh Nghiên thì cũng không rảnh rỗi, cô lấy ghế đấu ngồi dưới chân tường nhà mình nghe lén.



Trang Phi Phỉ cứ phải xây nhà của cô ta ở cùng một chỗ với cô, đôi khi cũng có chút lợi.



Trong nhà Trang Phi Phi.



Trang Phỉ Phỉ đã sống cuộc đời sinh hoạt bình thường như những người ở nơi đây. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Cô ta mới đi hái chút rau dại ở bên ngoài về, mới vừa rồi còn có mấy người phụ nữ cùng thôn đi hái rau dại chung với cô ta, lúc mây người phụ nữ đó đi ngang qua cửa nhà cô ta, cô ta không tiện đóng cửa nhà lại ngay.



Dù sao thì bây giờ cũng không có bí mật gì, đóng cửa hay không đóng cửa cũng thế thôi.



Lúc đang rửa rau dại trong sân thì Lý Hồng Anh tới.



Có lẽ là vì một thời gian dài trước đó cô ta sợ hãi Lý Hồng Anh, mặc dù trên người cô ta đã không có không gian nữa, nhưng khi nhìn thấy Lý Hồng Anh lần nữa, cơ thể vẫn không kìm được mà run lên mấy cái. Qua mấy giây, cô ta tự điều chỉnh để qua cơn sợ.



Đúng thế, cô đã không còn có không gian nữa, Lý Hồng Anh còn lầy được gì từ chỗ của cô ta nữa?



Nhìn bộ dạng của Lý Hồng Anh bây giờ, chắc là vừa mới bị đánh, cơ bản là cô ta không cần phải sợ Lý Hồng Anh.



Cô ta quay đầu nhìn Lý Hồng Anh với ánh mắt lạnh lùng: “Thứ muốn lấy cô cũng đã lấy đi rồi, còn tới chỗ tôi làm gì nữa?"



Lý Hồng Anh vừa vào tới cửa thì ánh mắt đã khóa chặt trên cổ của Trang Phi Phi, tìm kiếm nơi tồn tại của sợi dây chuyền đá Kê Huyết kia.



Nhưng cổ của Trang Phỉ Phi trống không, chắc là đem giấu sợi dây chuyền rồi.



Cô ta phải nghĩ các khiến Trang Phỉ Phỉ lấy sợi dây chuyền đó ra, hỏi thẳng Trang Phi Phi, hoặc là cứng rắn ép Trang Phi Phi nói ra xem làm thế nào?



Cô ta đi tới trước mặt Trang Phi Phi, thì thầm một cách nhẹ nhàng: "Phi Phi, tôi sai rồi, tôi tới để nhận lỗi với cô. "



"Chà?" Trang Phi Phi cau mày, Lý Hồng Anh lại đang diễn tuồng đấy: "Lý Hồng Anh, cô lại muốn giở trò gì nữa đây, chỗ này của tôi đã không còn thứ cô muốn nữa, cô không gần phải dính lấy tôi nữa đâu. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận