Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 717: Người Và Chim Đánh Cược 2

Buổi sáng, sau khi Lạc Tĩnh Nghiên thức dậy, Bàn Hỗ nói cho cô biết kết quả tìm kiếm trước.



"Chủ nhân, thật sự quá huyễn hoặc khó nắm bắt rồi, nếu như Trang Phỉ Phỉ không có nói dối, thế thì dây chuyển đá Kê Huyết đó đã bị người khác nhặt mất rồi. Nhưng mà em cảm thấy tỉ lệ bị người ta nhặt rất nhỏ, dù sao thì mây người bên đó gần như là đều ít ai lui tới hẻm núi lắm.



Còn một khả năng nữa, đó là đã bị Lý Hồng Anh tìm được rồi, vì ngoài chúng ta ra, chỉ có Lý Hồng Anh cố hết sức đi tìm." Mặc dù nó vô cùng không muốn thừa nhận việc này.



Nếu nói Lạc Tĩnh Nghiên không hề để tâm đến sợi dây chuyền đó thì không thể nào, nhưng cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.



Nhưng cô không thể không để ý đến cố gắng của Bàn Hỗ và Hắc Hổ khi đi tìm dây chuyền đá Kê Huyết.



"Bàn Hỗ, đây chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, muốn biết Lý Hồng Anh có tìm được hay không, chỉ cần nhìn xem cô ta có còn lên núi nữa hay không là đủ rồi. Nếu cô ta tìm thấy rồi thì chắc chắn sẽ không lên núi tìm nữa. ”



"Chủ nhân nói đúng, chúng ta có thể để mắt tới Lý Hồng Anh, dù sao thì bọn em cũng đã tìm qua hết bảy hẻm núi đó rồi, nếu thật sự đến bây giờ mà Lý Hồng Anh vẫn chưa tìm được, cô ta có muốn tiếp tục tìm kiếm dây chuyền đá Kê Huyết trong mấy cái hẻm núi đó cũng là chuyện không thể nào.



Chủ nhân, nếu Lý Hồng Anh không tìm ra được, chúng ta cũng không tìm được, thế thì dây chuyền đang ở đâu? Trang Phỉ Phỉ nói dối thật sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Lần này xem như Trang Phi Phi nắm quyền chủ động, ai muốn lấy được sợi dây chuyền đó thì chắc chắn phải nghe theo cô ta, cho dù có bị chơi xỏ thì cũng không thể tránh được. May mà chúng ta cũng không quá cần cái không gian đó, đừng để bị cô ta kiểm soát quá nhiều. "



Cô lấy một con cá nướng từ trong lò ra, đặt vào dĩa cho Bàn Hồ.



"Hôm qua đã tìm cả một đêm rồi, chắc hẳn rất mệt, ăn cá đi, nghỉ ngơi thật tốt. Em cứ yên tâm mà ăn, Hắc Hỗ tới thì vẫn còn đây.



Bàn Hỗ gật gù, sau đó mới bắt đầu ăn cá, Lạc Tĩnh Nghiên vuốt vuốt lên tắm lưng béo núc ních với bộ lông mềm như nhung của nó, ra khỏi không gian.



Lạc Trường Thiên cũng thức dậy, cậu ấy cũng ôm theo Hắc Hỗ còn đang mơ màng ngủ ra theo.



Lạc Tĩnh Nghiên đón lấy Hắc Hỏ, đặt nó lên giường của mình, nói với Lạc Irường Thiên: "Mau di rửa mặt đi. "



Lạc Trường Thiên rửa mặt xong, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn chung với cô.



Nhà họ Lưu.



Hành hạ cả một ngày hôm qua, Lý Hồng Anh dựa hết vào ý chí để cố gắng giữ vững, Lưu Ái Quốc vốn là đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh, ngoài thấy hơi mệt ra thì vẫn có thể tiếp tục lên núi.



Mẹ Lưu thì khác, sáng ra ngay cả dậy bà ta cũng không dậy nỗi.



Hôm qua lao động mệt nhọc với cường độ cao, cộng thêm việc bà ta còn bị ngã máy lần, từ nửa đêm đứng lên thôi cũng đã thấy đau gan chết, buổi sáng bất kể thế nào cũng không đứng dậy nỗi.



Lưu Ái Quốc vào phòng gọi bà ta, bà ta xua tay từ chối.



"Ái Quốc à, mẹ thật sự không đi được, con với Hồng Anh đi đi. Xem hôm nay kết quả tìm kiếm của các con thế nào, nếu tìm ra được thì tốt, nếu tìm không được thì đợi mẹ nghỉ ngơi khỏe lại rồi ngày mai đi chung với các con. ”



Lưu Ái Quốc thương mẹ mình, đương nhiên sẽ không cãi lời bà ta.



"Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện tìm đồ mẹ cũng không cần phải quan tâm, mẹ cứ chờ bọn con đem tin tốt về nhé. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận