Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 440: Không Chỉ Là Đối Tác Làm Ăn 1

Anh ta không muốn cùng Tiết Ngạn Thần ở chung một chỗ, thứ nhất là sẽ chậm trễ thời gian tìm đồ, thứ hai, anh ta sợ tiếp xúc đối phương quá nhiều, sẽ bị đối phương phát hiện bí mật của mình.



Mặc kệ Tiết Ngạn Thần rốt cục là có thân phận gì, việc bảo vệ thân phận bí mật của mình rất quan trọng, anh ta không thể tiết lộ điều đó cho bắt cứ ai ở đây, nếu không, anh ta không thể gánh nỗi hậu quả.



Tiết Ngạn Thần thấy anh ta do dự, càng hoài nghi anh ta cất giấu bí mật gì đó không thể cho người khác biết.



"Tiểu huynh đệ, chúng ta đi săn cùng nhau rất khó khăn sao? Cậu không cần sợ sẽ liên lụy tôi, tôi không ngại."



Lại Xuân Dương lại tìm một lý do khác, dù sao cũng không chịu đi săn cùng Tiết Ngạn Thần.



"Em e là không có thời gian, hôm nay anh đến nhà em, nhìn thấy tình trạng của anh trai em, anh ấy hiện tại vừa bị điên và tàn phế, tính tình thất thường, một thời gian sau có thể anh ấy cũng không biết mình muốn gì. Một mình chị dâu không thể chăm sóc anh ấy được, bố mẹ em đã già không thể chăm sóc anh trai nên em phải giúp chị dâu ở nhà chăm sóc anh ấy". Tiết Ngạn Thần cũng không miễn cưỡng: "Vậy được rồi. Nhưng cũng không sao, sau này có cơ hội chúng ta lại lập thành tổ đội." Anh dường như thuận miệng hỏi: "Khi nào cậu về trường? Chúng ta chắc là còn có cơ hội gặp lại, cho dù không đi săn cùng nhau, nếu đã quen nhau, có thể nói chuyện được, không ngại kết giao bạn bè."



"Em đã tốt nghiệp, đã được phân công công việc, lần này là nghỉ thăm người thân, một tháng sau sẽ đến đơn vị làm việc báo danh."



"Ò, tốt quá, từ đại học công nông binh di ra, chính là bát sắt, về sau không cần vì chuyện công tác mà rầu rĩ, điều này chắc hẳn sẽ làm cho rất nhiều người ghen tị. Nếu tôi kết giao bằng hữu với cậu, cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ."



"Làm sao có thể?"



"Được rồi, từ nay chúng ta sẽ là bạn bè."



"Được, sau này sẽ là bạn." Lại Xuân Dương nghĩ một đằng nói một nẻo.



Tiết Ngạn Thần lần này phát huy đầy đủ tiềm năng nói nhiều của mình, anh cố ý làm chậm trễ thời gian của Lại Xuân Dương, xem Lại Xuân Dương có vội hay không.



Lúc này, Lại Xuân Dương vẫn nhẫn nại nói chuyện với Tiết Ngạn Thần. Tiết Ngạn Thần nói: "Tiểu huynh đệ, cậu nếu không gấp đi săn, chúng ta cùng nhau đem cái bẫy này sửa một chút, được không?”



Lại Xuân Dương gấp gáp muốn chửi má nó, anh ta còn phải đi làm chính sự nữa.



Nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống,"Nhưng chúng ta không có công cụ, không thể tay không đào bẫy được."



"Vậy cũng chỉ có thể vào trong thôn mượn trước, cậu đi hay là tôi đi? Hay là hai chúng ta cùng đi."



"Em di thôi." Lại Xuân Dương nói, bị tên trước mắt này dính lấy, anh ta cũng không làm được chính sự.



Anh ta mắng chửi rồi đĩnh đạc đi vào trong thôn mượn công cụ, sau khi trở về, lại cùng Tiết Ngạn Thần sửa cái bẫy, mãi cho đến hơn năm giờ chiều, trời sắp tối, bọn họ mới xuống núi về nhà.



Lại Xuân Dương tâm tình hỏng bét tới cực điểm, nếu mỗi ngày ở trên núi gặp được Tiết Ngạn Thân, tên kia động một chút là kêu anh ta săn thú, cùng nhau sửa cạm bẫy, chiếm dụng thời gian của anh ta, vậy công việc của quan trọng còn triển khai như thế nào?



Cuối cùng, anh ta nghĩ ra một biện pháp, ban ngày lên núi gặp Tiết Ngạn Thần, ban đêm Tiết Ngạn Thần nhất định cần nghỉ ngơi, vậy đợi buổi tối lên núi là được rồi.



Hơn nữa, vào buổi tối, không chỉ Tiết Ngạn Thần không lên núi, những người khác cũng không lên núi, cho dù ở trên núi làm cái gì cũng sẽ không bị người khác phát hiện, cũng sẽ không khiến cho những người khác hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận