Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 660: Trở Về Từ Cõi Chết 1

Cuối cùng, vì mạng người quan trọng, bọn họ đành bắt đắc dĩ đưa Lý Hồng Anh tới bệnh viện dưới áp lực dư luận của đám đông và Đại đội trưởng.



Lưu Ái Quốc thấy Lý Hồng Anh tỉnh lại, anh ta bước nhanh qua, hỏi: "Hồng Anh, ai đã đập em bị thương bị, em mau nói ra người đó là ai đi, bắt chúng bỏ tiền thuốc men ra trước rồi bắt chúng tới cục cảnh sát. "



Mẹ Lưu cũng sáp tới, nhìn Lý Hồng Anh bằng cặp mắt lấp lánh, đợi Lý Hồng Anh nói ra tên của hung thủ.



"Dạ. " Lý Hồng Anh mở miệng ra là lập tức nói ra tên của Trang Phi Phi, nhưng cô ta lại nhớ tới một chuyện.



Nếu như cô ta nói ra là do Trang Phỉ Phỉ làm, khoan hẳn nói tới việc cảnh sát có tìm ra được chứng cứ bắt Trang Phi Phỉ hay không, nếu như cảnh sát bắt Trang Phỉ Phỉ đi thật, thế thì, Trang Phỉ Phi không bị nhốt ở sở tạm giam thì cũng phải bị tống vào trong tù, một người dân bình thường như cô ta muốn có một cơ hội để tiếp cận Trang Phỉ Phỉ cũng không có, càng khỏi phải đề cập đến chuyện cướp không gian của đối phương.



Để có được không gian và vật tư của Trang Phi Phi, Trang Phi Phỉ không thể bị bắt, nếu thế thì cô ta không thể khai Trang Phi Phi ra.



Cô ta đưa tay sờ lên đầu mình: "Em, hôm qua người đó đập em từ sau lưng, sau khi người đó đập em xong thì em thấy choáng váng, cơ bản là em không nhìn thấy người đó trông như thế nào. "



"Ôi trời- Eml" Lưu Ái Quốc lập tức nổi cơn giận vừa dậm chân vừa nghiễn răng.



"Sao em lại không nhìn thấy được cơ chứ hả?”



Mẹ Lưu cũng có vẻ mặt hung hãn, chỉ thiếu điều ăn tươi nuốt sống Lý Hồng Anh ngay tại chỗ.



Lưu Ái Quốc thở dài nặng nề, anh ta nghĩ đến số tiền thuốc nhiều như vậy thì trong lòng thấy bực bội lạ thường, sự nóng nảy giấu trong bụng thật sự không tìm được chỗ để trút, nên khóa chặt mục tiêu lên Lý Hồng Anh.



Phiền phức rắc rối đều do con đàn bà này gây ra, anh ta không dạy dỗ cô ta, trút giận lên cô ta thì còn ai nữa?



Anh ta bày ra vẻ mặt hung hãn độc địa, vung năm đắm lên định đập lên người Lý Hồng Anh.



Lý Hồng Anh thấy nắm đắm của anh ta sắp vụt tới, vô thức quay đầu đi: "Ái Quốc, đừng đánh em mài”



May mà giọng của Lý Hồng Anh đủ lớn, có y tá vừa đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng của Lý Hồng Anh, lại thấy Lưu Ái Quốc đang giơ cao nắm đắm định đánh về phía Lý Hồng Anh, anh ấy lập tức lên tiếng chặn anh ta lại.



"Dung tay!"



Một tiếng la này đúng là có hiệu quả, Lưu Ái Quốc hơi sững người, dẫn đến việc nắm đắm không vụt xuống, quay đầu nhìn y tá ở ngoài cửa.



Y tá bước nhanh đến, chặn lại giữa anh ta với Lý Hồng Anh, lạnh giọng chất vấn Lưu Ái Quốc:



"Đồng chí, điệu bộ của anh thế này là định làm gì vậy? Vợ anh bị thương nặng mới vừa tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, anh định đánh cô ấy à? Anh là chồng của cô ấy, dưới tình huống cô ấy gặp phải thương tổn như thế, anh không an ủi chăm sóc cho cô ấy, anh còn định động tay động chân đánh cô ấy nữa, trên đời này làm gì có đàn ông nào giống như anh vậy?"



Lưu Ái Quốc không cho là mình có lỗi: "Tôi, tôi đánh vợ tôi, mắc mớ gì đến anh?"



Mẹ Lưu cũng cãi chày cãi cối, nói y hệt như Lưu Ái Quốc: "Cô ta là con dâu do nhà bọn tôi bỏ tiền ra cưới về nhà, là người của nhà họ Lưu chúng tôi, chúng tôi muốn đánh cô ta thì đánh đấy, một người ngoài như cô cơ bản không được xen vào, cũng đừng có mà xen vào. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận