Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 601: Điều Kiện Chọn Bạn Đời 1

Hắc Ho dùng móng vuốt gãi gãi lông xù trên đầu mình: "Chủ nhân, lúc trước em và Hỗ Béo con nhìn thấy những chiếc xe máy đó, chúng em đã nói muốn đua với xe máy này một chút, xem liệu chúng em có thể chạy nhanh hơn cỗ máy này không.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ khá thú vị: "Được chứ. Xe máy không thể mang ra ngoài không gian, chúng ta liền ở trong không gian so một chút."



May mắn những con đường trong không gian của cô rất bằng phẳng, lúc trước để tạo điều kiện thuận lợi cho việc lái máy móc nong nghiep va xe tai nen da dac biệt xây dựng đường nhựa.



Bọn họ cùng nhau tiến vào không gian, Lạc Tĩnh Nghiên chọn ngẫu nhiên một chiếc xe máy, khởi động thử một chút các tính năng, sau đó ngồi lên chạy một vòng quanh con đường đồng, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó lại trở về điểm xuất phát.



"Hổ Béo, Hắc Hỏ, chúng ta tới thi đấu đi."



"Vâng, chủ nhân."



Hắc Hỗ và Hỗ Béo đồng thời đi đến hai bên xe của cô, sẵn sàng chờ xuất phát.



Vừa rồi Lạc Tĩnh Nghiên không tắt xe máy, cô hét lớn: "Một, hai, ba, xuất phát!" Bọn họ gần như xuất phát cùng một lúc. Mới đầu Hắc H6 và Hỗ Béo dẫn đầu, Lạc Tĩnh Nghiên dần dần tăng vận tốc của xe máy lên mức tối đa, Hắc Hồ và Hỗ Béo bắt đầu bị tụt lại phía sau cô một chút. Nhưng không bao lâu sau, Hỗ Béo đã đuổi kịp và từ từ vượt qua cô.



Hắc Hỗ ở phía sau cũng rất nỗ lực, càng ngày càng kéo gần tốc độ với cô, khiến cho Lạc Tĩnh Nghiên không thể tin được là cô lái một phương tiện giao thông hiện đại, vậy mà lại thua H6 Béo và Hắc Hỗ. Hỗ Béo đứng thứ nhất, Hắc Hỗ thứ hai, còn cô thứ ba.



Hổ Béo thắng trò chơi dùng móng vuốt vỗ vỗ vào cái bụng tròn của mình. Phần thưởng mỗi lần tên nhóc này muốn nhất định là đồ ăn ngon.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn ra suy nghĩ của nó, còn không đợi nó lên tiếng cô đã nói: "Các em rất giỏi. Chị quyết định trao thưởng cho các em. Ứm, các em muốn phần thưởng thế nào thì có thể chủ động nói ra. Hỗ Béo thi được giải nhất, en nói trước đi."



"Em muốn ăn thịt cừu nướng, muốn uống nước ép xoài."



Hồ Béo nói mà không cần suy nghĩ.



"Được" Lạc Tĩnh Nghiên đồng ý Hỗ Béo, sau đó quay đầu hỏi Hắc Hỏ: "Em thì sao, Hắc Hồ."



Hắc Hỗ liếc mắt nhìn Hỗ Béo: "Em cũng an thịt nướng, nhưng không uống nước ép xoài."



"Em muốn uống rượu xái." Lạc Tĩnh Nghiên nói giúp nó.



Hắc Hỗổ vội vàng gật gật đầu nhỏ: "Vẫn là chủ nhân hiểu em."



Lạc [lĩnh Nghiên dựng xe xuống, cởi mũ bảo hiểm ra rồi treo lên xe máy: "Hắc Hỗ, Hỗ Béo, chúng ta đến vườn cây ăn quả hái quả trước đi."



Họ hái không chỉ xoài mà còn cả đào và nho, làm nước ép xoài và nước ép đào, nho để ăn.



Sau đó Lạc Tĩnh Nghiên nướng sườn cừu và chân cừu. Bản thân cô cũng không ăn nhiều, phần lớn đều bị hai con mèo xử lý, đặc biệt là Hỗ Béo. Bởi vì nó muốn ăn đến thỏa thích nên rứt khoát biến cơ thể trở nên to hơn, ăn gần hết một nửa số thịt nướng, ăn bến mức cái bụng to tròn phình ra. Sau khi ăn xong nó nắc cụt máy lần.



Ngày hôm sau, sau khi Trang Phi Phi ăn sáng xong, cô ta dự định lên núi thu lại đồ đã bỏ vào hang. Nhưng cô ta còn chưa bước ra khỏi cổng của khu nhà ở thanh niên trí thức, cô ta đã đụng gặp một người phụ nữ khoảng 50 tuổi và một cậu thanh niên nông thôn trông khoảng hơn 20 tuổi.



Cô ta nghĩ rằng hai người này đến de tìm người khác nên không nói gì, muốn tránh hai người bọn họ di ra ngoài, nhưng người phụ nữ đã ngăn cô ta lại.



"Thanh niên trí thức Trang, sáng sớm cô đã đi đâu vậy?” "Tôi có việc cần đi ra ngoài." Nói rồi cô ta tiếp tục bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận