Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 388: Cuộc Bao Loạn 2

Triệu Quân nhìn về phía Tần Trân Trân, cười một chút: "Tôi sẽ cố gắng."



Lúc bọn họ đi đến địa điểm biểu diễn của đại đội Đào Hoa, buổi biểu diễn hí khúc vẫn chưa bắt đầu. Khu vực này đã có rất nhiều quần chúng đến vây xem, sân khau kịch được xây dựng tạm thời gần như chật như nêm cối. Nếu dùng từ biển người nghìn nghịt để hình dung toàn bộ khung cảnh cũng không nói quá.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Em cảm thấy chúng ta không giống như đến xem kịch, chúng ta là tới xem người." Tần Trân Trân nói: "Dù sao thì ý đồ của em cũng là ở cùng một chỗ với mọi người cho náo nhiệt thôi, đối với em mà nói có xem kịch hay không đều không quan trọng.”



"Phải đó, chị cũng đến tham gia trò vui, tết âm lịch, thì nên tưng bừng náo nhiệt." Lạc Tĩnh Nghiên nói, cô hỏi Tiết Ngạn Thần: "Lúc trước khi các anh ở trong bộ đội, ăn tết có náo nhiệt không?"



"Cũng được." Tiết Ngạn Thần nói, có ba lần ăn tết anh đều có nhiệm vụ, những lúc không có nhiệm vụ cũng kiên trì huấn luyện. Ngoại trừ gói sủi cảo ăn cơm với những người bạn chiến đấu, thì chưa từng tham gia hoạt động vui chơi giải trí gì ở trong bộ đội cả. Triệu Quân nói: "Thanh niên trí thức Lạc, cô hỏi thanh niên trí thức Tiết những vấn đề này tương đương với không hỏi. Những lúc ăn tết cậu ta luôn đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng có những lúc không làm nhiệm vụ, thì ngoài huấn luyện cũng không có chút hứng thú nào với những thứ khác. Tết âm lịch của người khác là trải qua trong những tiết mục biểu diễn trong hội trường lớn của Đoàn văn công, cậu ấy lại trải qua trong chiến đấu và huấn luyện."



“Thật là như vậy sao?” Lạc Tĩnh Nghiên nhìn về phía Tiết Ngạn Thần, không khỏi xót xa trong lòng.



Tiết Ngạn Thần nói: "Anh không có hứng thú với những tiết mục tiêu khiển đó, vì vậy nên chưa từng tham gia."



Cô với tay qua đây, nhẹ nhàng cầm lấy tay của anh, bụng ngón tay quẹt qua lòng bàn tay anh, cảm nhận được sự ma sát của vết chai trên lòng bàn tay của chính mình một cách rõ ràng, vô hình trung khiến cô càng thêm kính phục anh hơn may phần.



Tần Trân Trân nói: "Anh họ, anh cũng quá vất vả rồi. Nhưng mà, anh đã không còn tham gia quân ngũ nữa, sau này khi ăn tết sẽ không đơn điệu nhàm chán như thế nữa. Giống như chúng ta bây giờ, có thể cùng nhau đi xem kịch, cùng nhau đi dạo nói chuyện phiếm, có phải là rất thanh thản dễ chịu hay không?” Tiết Ngạn Thần hơi cụp mắt xuống, sự thanh thản dễ chịu này tất nhiên là tốt, nhưng lại cần có rất nhiều người hi sinh thời gian thanh thản dễ chịu của bản thân de bảo vệ nó.



"Trân Trân, chỉ cần nhiệt tình yêu thích sự nghiệp của bản thân, thì sẽ không cảm thấy khô khan nhàm chán."



Tần Trân Trân nói: "Dù sao em cũng cảm thấy công việc của bản thân rất nhàm chán, ra ngoài chơi mới nhẹ nhõm thoải mái, đây mới là hưởng thụ."



Triệu Quân nghĩ cách tiếp lời với Tân Trân Trân: "Đồng chí Tần Trân Trân, quân nhân coi việc có thể bảo vệ tổ quốc của mình là niềm kiêu ngạo, coi việc có thể khiến người dân có một cuộc sống hạnh phúc yên bình là quang vinh. Đây là một loại tín ngưỡng. Cho dù bọn họ đang ở trong bão tuyết gió lạnh, nhưng chỉ cần tổ quốc và nhân dân an toàn, thì bọn họ sẽ hạnh phúc.”



Tần Trân Trân không có cách nào thể hội những thứ này, nhưng cô ấy tán thành với cách nói của Triệu Quân, liền gật đầu.



Sau đó số người đến đây càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng dẫn dần di chuyển từ khu vực ở bên ria vào khu vực dựa sát trung tâm.



Sau khi vở hí khúc bắt đầu, sự chú ý của rất nhiều người liền bị hấp dẫn qua đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận