Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 431: Gặp Được Lại Xuân Dương 2

Hơn nữa, anh vừa cúi xuống nhặt củi vừa từ từ tiến lại gần người kia. Người đàn ông nhìn thấy anh và Lạc Tĩnh Nghiên thì lập tức dừng lại, đứng đó một lúc, vẻ mặt có chút phức tạp, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Khoảng vài giây sau, anh ta quay người rời đi theo hướng ngược lại, Tiết Ngạn Thần lại nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở anh ta, như thể anh ta sợ gặp phải người khác.



Nhìn thấy đối phương sắp rời đi, Tiết Ngạn Thần lên tiếng: "Anh kia, dừng lại một chút."



Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi, ở đây chỉ có ba người anh ta, Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên, hiển nhiên là Tiết Ngạn Thần đang gọi anh ta.



Anh ta thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với người lạ, nhưng cũng không thể làm ngơ nên đã dừng bước, quay người lại, nhìn Tiết Ngạn Thần, hỏi: "Anh đang gọi tôi à?”"



"Đúng vậy." Tiết Ngạn Thần gật đầu.



"Có chuyện gì sao?" Anh ta hỏi lại.



Tiết Ngạn Thân tiến vài bước về phía anh ta và hỏi: "Tôi muốn hỏi anh, sau khi xuống núi anh có về nhà không? Anh cũng là người của Đại đội Thắng lợi à?" "Ừ." Người đàn ông gật đầu: "Sao vậy?"



Tiết Ngạn Thần dùng ánh mắt chỉ vào bó củi mình đã nhặt được và nói: "Chuyện là, chúng tôi đã nhặt quá nhiều củi, tôi muốn hỏi anh, anh có thể giúp chúng tôi vác một bó xuống chân núi không?" Sau đó lập tức bổ sung: "Tôi sẽ để anh làm việc không công, vác một bó tôi sẽ trả anh một đồng."



Một bó củi đáng giá một đồng, những người trong thôn một ngày làm việc cực nhọc cả ngày cũng chỉ được hơn hai mươi đồng, thù lao này thực sự quá hấp dẫn.



Lạc Tĩnh Nghiên quay đầu nhìn Tiết Ngạn Thần, không hiểu sao anh lại làm như vậy.



Anh luôn bình tĩnh và tự lập, và sẽ không lôi kéo người không quen biết mà không có lý do.



"Tại sao anh lại nhờ người khác trong khi em có thể mang được?" cô hỏi.



Tiết Ngạn Thần nói: "Anh không muốn em làm máy việc nặng nhọc như vậy và để anh ta mang bó của em đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn lại người đàn ông này một lần nữa, thấy dáng vẻ của người này có chút quen mắt, cô ngẫm nghĩ lại phát hiện đường nét trên khuôn mặt của anh ta có chút giống với người nhà Lại gia, đặc biệt là lông mày, khá giống với Bí thư chỉ bộ Lại Xuân Minh, anh ta thực sự là người Lại gia?



Lại Xuân Dương có bí mật của riêng mình, anh ta không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, đặc biệt là người lạ, anh cũng không biết danh tính thực sự của những người này, vì vậy tốt nhất nên cần thận.



Vậy nên, anh từ chối lời đề nghị của Tiết Ngạn Thần: "Thực xin lỗi đồng chí, tôi vẫn muốn ở đây săn thêm vài con thú, chưa có ý định xuống núi, có lẽ không thể giúp được đồng chí rồi."



Tiết Ngạn Thần không vì bị từ chối mà bỏ cuộc, anh lập tức giả vờ có hứng thú đi săn, bước tới gần Lại Xuân Dương và hỏi: "Nếu anh muốn đi săn, vậy anh đã tìm được nơi nào đặt bẫy chưa? Nếu chưa tôi có thể giúp anh tìm, anh chỉ cần đặt dụng cụ và mồi vào đó thôi.



Lại Xuân Dương chỉ đơn giản lấy việc đi săn làm cái cớ để tránh mặt hai người này, nhưng không ngờ người đàn ông này lại nghiêm túc như vậy.



Ánh mắt của Tiết Ngạn Thần nhanh chóng di chuyển xuống, ra vẻ vô tình liếc nhìn tay Lại Xuân Dương, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, như thể anh không hề muốn nhìn vào nơi đó vậy. Hơn nữa, tốc độ nhanh đến mức khó mà có thể phát hiện ra.



Lại Xuân Dương nói: "Tôi vừa xin phép trường học quay về. Trước đây cũng thường xuyên lên núi, mỗi lần trở về đều phải tìm bẫy săn. Kể từ lần trước rời đi đã gần nửa năm rồi, tôi thực sự không biết những cái bẫy cũ ở đâu, lại còn có thêm những cái bẫy mới."



"Tôi biết, để tôi dẫn anh đi." Tiết Ngạn Thần rất nhiệt tình, quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Anh cùng vị này đi tìm bẫy thú, em có muốn đi chung không? Hoặc là em có thể đợi ở đây."



Lạc Tĩnh Nghiên không có hứng thú với việc đi săn, cô không muốn đi, lười biếng ngồi ở trên đống củi nói: "Anh đi trước đi, em ở đây chờ."



"Được rồi, bọn anh sẽ không đi xa đâu. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.”



"Em biết rồi." Sau khi Tiết Ngạn Thần dặn dò Lạc Tĩnh Nghiên xong, anh kéo cánh tay người kia, phát hiện cánh tay của anh ta cứng rắn, giống như đã được huấn luyện.



"Người anh em, chúng ta đi."



"Được."



Lại Xuân Dương vì muốn tìm hiểu về lai kịch của Tiết Ngạn Thần, đã cùng anh tán gẫu.



"Trước đây tôi chưa từng gặp cậu. Cậu là thanh niên trí thức mới đến à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận