Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 785: Mèo Nhỏ Hưng Phấn 2

H6 Béo nói: "Chủ nhân, chị có muốn thử chút không, xem xem sau khi kết hợp hai không gian lại có gia tăng công năng gì khác không”



"Được, để chị thử chút, xem xem có thể di chuyển đồ vật hay không." Cô vẫn luôn tò mò về công năng này.



Cô đi ra khỏi không gian, nhìn vào một cái bàn cách mình hai mét ra lệnh: "Đi vào.”



Giây tiếp theo, quả nhiên cái bàn kia đã biến mất, mà Lạc Tĩnh Nghiên có thể cảm giác được cái bàn đã vào trong không gian của cô. "Quá thần kỳ, quả thực quá thần kỳ."



Lạc Tĩnh Nghiên lại dùng suy nghĩ thao tác chậu rửa mặt bên ngoài của mình: "Mày cũng vào trong không gian đi."



Quả nhiên chậu rửa mặt cũng lập tức biến mắt, sau đó xuất hiện trong không gian của cô.



"Yeah, chủ nhân, chị thành công rồi." Hỗ Béo hoan hô.



Lạc Tĩnh Nghiên hưng phấn vươn tay muốn be nó, nhưng ôm được một nửa mới phát hiện mình không ôm nổi nó nên chỉ có thể buông nó ra, vuốt ve lông của nó.



"Hỗ Béo, Hắc hồ, lần này có thể có được không gian này cũng nhờ có các em." "Chủ nhân, còn có công năng khác hay không."



"Chị sẽ thử dịch chuyển lần nữa, các em đều tiến vào trong không gian đi."



Hai con mèo ngoan ngoãn đi vào không gian của cô.



Cô nhớ rõ trong sách có nói công năng dịch chuyển không gian chỉ giới hạn những nơi mà mình từng đi qua, nếu là nơi chưa từng di qua thì không cách nào có thể dịch chuyên được.



"Vậy tới cái trạm lương thực cũ ở thị trần xem thử."



Giây tiếp theo, cô đã xuất hiện ở trạm lương thực cũ. Chẳng qua bây giờ cô không ở yên trong không gian mà có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài từ không gian, xác định bên ngoài an toàn mới ra khỏi.



Lúc này trạm lương thực im ắng vì bị bỏ hoang lâu ngày, trên đất cũng mọc rất nhiều cỏ dại.



Lạc Tĩnh Nghiên khống chế không gian di động, không ngờ cũng thực hiện được.



Nói cách khác, bây giờ không gian không chỉ có công năng an thân còn có thể di động trong lúc an thần, muốn lén lút theo dõi một người là chuyện quá đơn giản.



"Về nhà."



Giây tiếp theo, cô đã về tới nhà mình ở đại đội Thắng Lợi.



Không gian của cô quả nhiên đã tăng lên rất nhiều công năng, nhiều ngày nỗ lực đúng là không uỗng phí.



Nhưng cô vẫn muốn cảm ơn hai con mèo nhỏ cực khổ giúp cô tìm kiếm vòng cổ Kê Huyết Thạch.



Cô khom người hôn lên phần lông xù trên đỉnh đầu bọn chúng.



"Hắc Hỏ, Hỗ Béo, các em muốn ăn gì để chị làm cho các em."



Hổ Béo và Hắc Hỗ không đặc biệt muốn ăn gì, vì thường ngày dù chúng có cần hay không thì Lạc Tĩnh Nghiên đều sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng. Ngày bình thường chỉ cần chúng nó muốn ăn cô cũng sẽ làm cho chúng nó ăn.



"Chủ nhân, công năng trong không gian của chị tăng là tụi em vui rồi, tụi em ăn gì cũng được." Hắc Hỗ nói.



Hổ Béo xoa xoa cái bụng tròn của mình: "Ha ha, em muốn ăn cá nướng."



"Được, lập tức có ngay."



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức lấy hai con cá biển từ kho hàng ra. Một tiếng sau, Béo Hỗ đã có một con cá nướng thơm ngào ngạt. Lúc ăn Hắc Hỗ ghét ăn nhạt nên rải thêm rất nhiều ớt bột, còn uống rượu mà nó thích nhát.



Lạc Tĩnh Nghiên lại tới vườn trái cây hái lấy ít đào tươi ép thành nước cho Hỗ béo.



Đã tới mùa dưa hấu chín, dưa hấu cô trồng trong sân cũng đã to bằng cả nắm tay. Cô lấy hai trái dưa hấu trong không gian ra, chờ Lạc Trường Thiên về, buổi tối sẽ qua bên chuồng bò ăn.



Sau khi từ chuồng bò trở về cũng đã tới giờ ngủ, Lạc Tĩnh Nghiên đi vào trong không gian. Lúc tắm rửa, cô lại nghĩ tới sợi dây Kê Huyết Thạch sau khi hóa thành không gian thật sự không để lại dấu vết gì trên da sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận