Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 093: Muốn Nghỉ Ngơi 1

"Em biết rồi, chị, em đều nghe chị hét."



"Em trai ngoan.”



Đỗ Nghệ Nam với Lâm San San nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên với Giang Mãn Nguyệt di tới căn nhà đó tắm, bọn cũng muốn vào đó tắm.



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên tháo tắm vải trên cửa số ra, Đỗ Nghệ Nam cản cô lại: "Thanh niên Lạc, chúng tôi cũng muốn vào đó tắm, đừng cởi tắm vải của cô ra."



Lạc Tĩnh Nghiên tiện tay kéo mảnh vải ra.



"Mọi người muốn vào đó tắm rửa, thì dùng vải của mình đi."



"Thế thì đừng che nữa."



"Không che thế nào được, trong sân của chúng ta có nhiều nam thanh niên tri thức, nhỡ may có người nhìn vào thì sao?”



"Liên quan gì đến tôi?"



Lạc Tĩnh Nghiên gấp vải lại, Đỗ Nghệ Nam ngăn cô lại: “Thanh niên Lạc, chúng tôi không có vải, cô cho chúng tôi mượn dùng đi, nếu không, chúng tôi không còn cách nào tắm rửa nữa rồi."



"Không có cách nào tắm thì đừng tắm nữa." Lạc Tĩnh Nghiên lần đầu tiên bị người khác bám lấy làm phiền như thế: "Không tắm cũng không chết được đâu."



"Thanh niên Lạc, chúng ta đều là thanh niên tri thức, tại sao không thể giúp đỡ lẫn nhau nhỉ?"



"Đồ của tôi, tôi muốn cho ai dùng thì cho người đấy dùng, không muốn cho ai dùng, thì sẽ không cho người đó dùng."



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô thật keo kiệt."



"Cô không keo kiệt đâu nhỉ, bây giờ cho mọi người xem di



Đỗ Nghệ Nam nói: "Lạc Tĩnh Nghiên, cô tưởng tôi không biết à, cô quyến đàn ông, để bọn họ làm việc cho cô, tay của cô còn không bị lên bọng nước, bởi vì cô căn bản không làm việc, cô chỉ dựa vào việc được đàn ông nuôi dưỡng thôi."



Đùng! Một cái tát vang dội chính xác không sai lệch một tí nào đánh vào trên mặt Đỗ Nghệ Nam: "Tôi đã nói rồi, lòng bàn tay của tôi cứng, lan này đã cảm nhận được chưa. Nếu chưa thì để tôi làm lại lần nữa."



Đỗ Nghệ Nam che mặt lại lùi về sau hai bước, uất ức nhìn Lạc Tĩnh Nghiên mấy giây, mới òa khóc.



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô tự nhiên động thủ đánh tôi, cô có tư cách gì mà đánh tôi?”



Lạc Tĩnh Nghiên thổi lòng bàn tay của mình: "Tôi không đánh cô thì cô sắp lên trời được rồi."



Đỗ Nghệ Nam cảm thấy trên mặt đau đến nóng rát, còn đau hơn bọng nước trên tay. "Con khốn! ta sẽ bóp chết mày."



Cô ta nhe nanh múa vuốt lao về phía Lục Tĩnh Nghiên, bị Lục Tĩnh Nghiên nhẹ nhàng tránh được từng cái một, theo tình thế này mà cho cô ta một cái tát nữa, sau đó bắt lầy một cánh tay của cô ta, vứt cô ta xuống đắt."



Lần này Đỗ Nghệ Nam cũng không thèm đến sự đau đớn trên mặt nữa, cô ta chỉ một lòng muốn dạy dỗ Lạc Tĩnh Nghiên, từ trên mặt đất đứng dậy, lại lần nữa chiến đấu với Lạc Tĩnh Nghiên cho đến chết, kết quả lại thất bại.



Lần thứ ba, cô ta đã không còn dũng khí de đứng dậy nữa rồi.



Cô ta ngồi trên đất khóc hu hu hu một lúc, cô ta đột nhiên nhớ tới Đông Kiến Tân, cô ta muốn đi tìm Đông Kiến Tân cáo trạng.



Hơn nữa, nếu lúc này không tìm Đông Kiến Tân kể khổ, tiếp cận Đông Kiến Tân thì đợi đến khi nào?



Vì vậy, cô ta trực tiếp bỏ qua thủ tục đi tìm Thâm Như Ý, tới kí túc xá của nam thanh niên tri thức tìm Đông Kiến Tân.



Thẩm Như Ý ở cửa phòng nhìn thấy cô ta, không lên tiếng.



Đỗ Nghệ Nam vừa khóc vừa tìm thấy Đông Kiến Tân, cô ta trông rất yếu ớt, lảo đảo bước vào kí túc xá nam, thiếu điều không tiền vào trong lòng của Đông Kiến Tân thôi.



Đông Kiến Tân nhanh chóng tránh ra, ngược lại Phương Chí Viễn rất chịu khó, vội vàng chìa tay đỡ lấy cô ta, nhân cơ hội đặt tay lên eo cô ta, giọng nói của anh ta rất dịu dàng: "Thanh niên Đỗ, cô can thận một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận