Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 360: Chuẩn Bị Kinh Doanh 1

Lạc Tĩnh Nghiên cứ cảm thấy Tần Trân Trân đối xử với mình quá tốt, cô cũng dùng đũa gắp thức ăn chung gắp cho Tần Trân Trân một miếng sườn: "Cô cũng ăn đi."



Trên mặt Tần Trân Trân lập tức hiện lên hai mảng ửng đỏ, Lạc Tĩnh Nghiên đã nhìn ra, đó là sự thẹn thùng chỉ con gái mới có.



Vì sao Tần Trân Trân lại lộ ra loại vẻ mặt này?



Lập tức, có một suy nghĩ khiến cô kinh hãi nảy ra trong đầu.



Chẳng lẽ Tần Trân Trân thích cô nữ giả nam trang. Cô vô thức đưa mắt nhìn Tiết Ngạn Thần ngồi đối diện, tình tay ba này không hiểu nổi, nếu hai anh em này biết bọn họ thích cùng một người, có đánh nhau, tự giết lẫn nhau hay không?



Nghĩ đi nghĩ lại, cô không nhịn được bật cười.



Hai người bên cạnh thấy cô vô cớ bật cười, cùng hỏi cô: "Đồng chí Đồng Tiêu, anh sao thế?"



Lạc Tĩnh Nghiên xua xua tay: "Không có gì, tôi nhớ tới một chút chuyện thú vị khi còn bé, không nhịn được.”



"Hồi nhỏ đã xảy ra chuyện gì, có thể kể ra không, để mọi người cũng chung vui một chút." Tiết Ngạn Thần nói. "Hồi nhỏ tôi chơi trò bắt chước gia đình với một bạn nhỏ khác, không nghĩ đến sau khi trưởng thành hai người bọn tôi lại thật sự trở thành một cặp, mọi người nói đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?" Lạc Tĩnh Nghiên bịa chuyện.



"Đây chính là duyên phận." Tiết Ngạn Thần nói.



"Đúng, là phân vượn”."



* Duyên phận và phân vượn đồng âm là yuánfèn, ở đây Lạc Tĩnh Nghiên đang chơi chữ.



"Thì ra anh đã có người yêu rồi sao?" Sắc mặt của Tiết Ngạn Thần vẫn giữ nguyên sự hờ hững, trái lại Tần Trân Trân ngay lập tức kinh ngạc bởi tin tức này. Cô ấy thậm chí còn không thể che giấu sự thất vọng tràn trề trong lòng.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn phản ứng của cô ấy, thật sự giống hệt như những gì cô suy nghĩ.



Không có cách nào, cô sắp sửa trở thành chị dâu của cô ấy rồi, không có khả năng lại làm "người đàn ông" của cô ấy.



"Phải đó, hơn nữa bọn tôi đã kết hôn rồi, hai tháng nữa con của chúng tôi sẽ ra đời."



Tần Trân Trân thầm thở dài một cái, cô ấy và Đồng Tiêu thật sự là có duyên không nợ.



Lạc Tĩnh Nghiên không biết phải an ủi cô ấy như thế nào. Thân phận hiện tại của cô là một người đàn ông cao lớn, nên không thể nói những câu quá thân thiết. Anh họ của người ta còn đang ở đây kìa, không bị anh họ của người ta coi mình như du côn mà đánh mới là kỳ lạ.



Rất nhanh Tần Trân Trân đã điều chỉnh cảm xúc xong: "Anh và người yêu của anh từ thuở ấu thơ đã là bạn bè cùng nhau lớn lên, vậy hai người nhất định là rất ân ái đúng không.”



"ừ "



"Vậy thì hai người cũng quá hạnh phúc rồi."



"Cũng tạm.”



Sau khi Tần Trân Trân lặng lẽ chúc phúc Đống Tiêu và người yêu của anh ấy trong lòng, thì rất nhanh đã quăng chuyện này ra khỏi đầu. Cô ấy vẫn luôn hiểu rõ một đạo lý, đối với những thứ không thuộc về mình, phải học được cách nhanh chóng buông tay. Như thế sẽ không làm tổn thương người khác, cũng sẽ không làm tổn thương chính mình.



Sau khi vứt bỏ chủ đề này, cô ay hồi phục lại trạng thái ban đầu rất nhanh, ăn mây ngụm cơm, đột nhiên bắt đầu hiếu kỳ với một chuyện.



Chuyện liên quan đến việc riêng tư của Tiết Ngạn Thần. Vì nói chuyện với Tiết Ngạn Thần nên cô ay cũng không chú ý quá nhiều, sáp lại gần Tiết Ngạn Thân, lặng lẽ hỏi rằng: "Anh họ, em hỏi anh một vấn đề nha, anh và chị dâu đã tiến hành đến bước nào rồi, anh đã hôn chị ấy hay chưa?"



Những cô gái trẻ cho dù là ở độ tuổi nào, đều sẽ tò mò loại chuyện này.



Tiếng nói chuyện của cô ấy tuy rằng nhỏ, nhưng cũng bị Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy.



Phụt!





Chuong 361: Chuan Bi Kinh Doanh 2


Chuong 361: Chuan Bi Kinh Doanh 2



Chuong 361: Chuan Bi Kinh Doanh 2



Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên suýt chút phun cơm trong miệng ra cùng một lúc.



Tiết Ngạn Thần nín cười hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Người anh em, cậu bị sao vậy?”



Lạc Tĩnh Nghiên sờ môi của chính mình theo bản năng, vì để che giấu sự lúng túng của chính mình, liền nói rằng: "Tôi nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, không nhịn được, thật ngại quá."



Tần Trân Trân lập tức nói: "Đều tại tôi, nhắc đến những chủ đề không thích hợp, được rồi, tôi không nói nữa, chúng ta ăn cơm tiếp đi." Sau khi ăn cơm xong, Tần Trân Trân nói: "Anh họ, lúc nào anh mới đưa chị dâu họ về nhà lần nữa, bà nội nói bà nhớ chị dâu họ rồi."



"Hử, bà ngoại có nói nhớ anh không?"



"Không có nói.”



Tiết Ngạn Thần: Ở trong lòng bà ngoại tôi đã không còn vị trí nào nữa rồi.



Anh cười nói: "Vẫn chỉ có bà ngoại hiểu lý lẽ, anh phải hỏi chị dâu họ của em xem lúc nào cô ấy có thời gian, nếu như cô ấy có thời gian, bọn anh sẽ qua."



Chẳng những phải xem có thời gian hay không, còn phải xem Lạc Tĩnh Nghiên có bằng lòng đi hay không.



"Được, em phải về nhà máy rồi, hai người nói chuyện tiếp đi, em đi đây."



"Được, tạm biệt" Lạc Tĩnh Nghiên vẫy tay với cô ấy.



"Tạm biệt!" Tần Trân Trân chạy xe rời đi trước.



Vẫn còn thời gian cả buổi trưa, nên Lạc Tĩnh Nghiên muốn đi chợ đen, liền báo với Tiết Ngạn Thần rằng: "Ông anh, lúc ra ngoài không dám nói với vợ, nên tôi phải tranh thủ thời gian về nhà đây, nếu không thì tôi sợ cô ấy sẽ lo lắng cho tôi."



"Được, cậu về đi." Tiết Ngạn Thần đồng ý một tiếng, anh cũng phải đi đưa một bức thư nặc danh cho Uy ban Cach mang.



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên nhớ đến chuyện này: "Ông anh, chuyện đưa thư nặc danh, tôi vẫn nên đi cùng với anh đi."



"Không cần đâu, một mình tôi cũng có thể giải quyết, nếu quá nhiều người đi, ngược lại sẽ trở nên phiền phức."



"Vậy thì thôi" Cô vẫy tay với anh: "Chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại sau!"



"Tạm biệt!"



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên đưa mắt nhìn Tiết Ngạn Thần đi khỏi, mới bắt đầu lên đường đi chợ đen.



Gan đến cửa ải cuối năm, chính là lúc từng nhà từng hộ mua đồ tết, giá cả của các loại thực phẩm trong chợ đen đều tăng giá với biên độ lớn nhất định. Lạc Tĩnh Nghiên không chỉ muốn lợi dụng lần làm ăn với lão Bưu này để gom góp tiền hợp tác với Trang Phỉ Phỉ, mà còn muốn nhân cơ hội này để vơ vét một khoản tiền.



Cô đeo một cái sọt trên lưng tiến vào chợ đen, bán gạo, bột mì, táo Tây và táo Tàu ở bên trong một lúc lâu, bán được số tiền tám mươi đồng.



Cô không phải là con gái, nên không có đàn em của ông chủ nào trong chợ đen đến tìm cô, vậy nên cô liền đích thân đi tìm lão Bưu.



Cô dựa theo tuyến đường mà Hắc Hỗ cung cấp, đi đến bên ngoài chỗ ở của lão Bưu, còn chưa vào cửa, liền bị thuộc hạ của lão Bưu phát hiện, chặn cô lại. Tên thuộc hạ đó bày ra sắc mặt tồi tệ, dùng giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc hỏi: "Làm gì đó2"



Lạc Tĩnh Nghiên chủ động đến nhà, nhưng cô không phải là con gái, nên không có vòng sáng bảo vệ mạnh mẽ, cho dù người ta có nghênh đón cô bằng sắc mặt tồi tệ, cô cũng không thể nói cái gì, liền dùng giọng điệu hòa nhã nói: "Tôi muốn tìm lão Bưu để làm chút buôn bán lớn, làm phiền anh vào trong nói với lão Bưu một tiếng."



"Cậu chờ một chút, tôi đi vào trình thưa với lão Bưu một chút."



"Được, cảm ơn."



Sau khi thuộc hạ đi vào khoảng hai phút liền đi ra. Khi anh ta nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghiên đã đổi thành một biểu cảm lấy lòng, hơn nữa còn dùng tay ra hiệu mời Lạc Tĩnh Nghiên. Từ khuôn mặt thối hoắc lúc nãy biến thành khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Lão Bưu đang chờ cậu ở trong, mời vào bên trong."





Chuong 362: Chuan Bi Kinh Doanh 3


Chuong 362: Chuan Bi Kinh Doanh 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận