Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 726: Đi Chỗ Khác 1

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng của Trang Phi Phi ở phía bên kia vách tường.



"Hahaha, Lý Hồng Anh, tôi khiến cô mơ mộng viễn vông rồi, lần này không chỉ không tìm ra được dây chuyền, mà còn khiến cho Lưu Ái Quốc thành kẻ tàn tật nữa. Hừ, tôi nói thật cho cô biết thì sao, cô vẫn không tìm ra, chờ đó đi, kẻ tàn tật tiếp theo sẽ là cô."



Lạc Tĩnh Nghiên không dám lên tiếng, đợi cho Trang Phỉ Phỉ nói tiếp, nhưng Trang Phỉ Phỉ nói như thế xong thì không nói gì nữa, không biết là đã im miệng hay là đã về lại trong phòng rồi. Trang Phi Phi tự nói chuyện một mình chắc chắn không nói dối, đúng là dây chuyển đá Kê Huyết đã bị cô ta ném vào trong hẻm núi thật, mãi không tìm ra được là vì nó đã không còn ở đó nữa.



Thể thì rốt cuộc sợi dây chuyển đã đi đâu?



Lúc này, Lý Hồng Anh và Triệu Văn Tùng vẫn còn đang bận rộn trong hẻm núi âm u sâu thẳm.



Máy ngày nay cũng xem như là họ may mắn, trời còn chưa tối đã về nhà sớm, không gặp phải thú hoang gì lớn.



Đấy cũng gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Lý Hông Anh không thèm sợ, không tìm được sợi dây chuyên đó thì thề không bỏ cuộc. Cùng lúc đó, ở một nơi khác cách đó một ngọn núi, một người đàn ông cầm súng trên tay, bắn một phát súng chỉ thiên.



Ngay sau đó, một con diều hâu đang bay lượn trên không trung đột nhiên rơi xuống, rơi ngay bên chân của anh.



Người đàn ông đó không nhặt con diều hâu bị anh bắn chết lên ngay, mà là khom người nhặt sợi dây chuyền mà con diều hâu đang cắp trên chân lên.



Người đàn ông cầm sợi dây chuyền trong tay, hip mắt lại quan sát thật kỹ một lượt.



Dây chuyền là một sợi dây đỏ bình thường, buộc một viên mặt dây chuyền đá Kê Huyết hình giọt nước, chỉ thấy màu của mặt dây chuyền đá Kê Huyết đó rất giống máu, đỏ tươi và ướt át, vô cùng xinh đẹp.



Nhìn kỹ lại, anh ta nhận ra hoa văn màu đó trên mặt dây chuyền đó còn có thể chuyển động chảy xuôi, như một dòng sông cỡ nhỏ, sống động, tự nhiên, xinh đẹp và rất không chân thật.



Anh ta tưởng là mình hoa mắt nên nhìn nhằm, trên đời này sao lại có thể có một hòn đá lạ thường như vậy.



Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, thấy vẫn giống hệt như vừa rồi.



Anh ta vuốt ve mặt dây chuyền đá Kê Huyết, kìm nén để không cười phá lên.



"Kỳ diệu, đúng là quá kỳ diệu! Mình còn chưa từng thấy thứ của báu nào thần kỳ như vậy. "



Đàn em của anh ta ở bên cạnh chạy tới, nhặt con diều hâu bên chân anh lên, lại nhìn thấy tay anh ta đang vuốt ve sợi dây chuyên, đó là mặt dây chuyền màu đỏ như máu tươi, cậu ta cũng không kìm được mà thấy hoảng hốt.



Cậu ta cười nói: "Em còn nói sao đại ca lại thờ ơ với con mỗi ở dưới đất như thế, hóa ra là có được món báu vật hay ho hơn, làm sao đại ca có được sợi dây chuyền đẹp như vậy thế ạ?"



Người đàn ông liếc nhìn móng vuốt của con diều hâu: "Chính nó đã đem tới. "



"Đại ca, sợi dây chuyền này trông có vẻ không tầm thường dau."



"Tao biết. "



"Chúc mừng đại ca có được của báu. " Đàn em gần như là trợn tròn mắt lên nhìn viên đá Kê Huyết đó, một lúc thật lâu cũng không đành lòng dời mắt đi.



"Ù, "



Người đàn ông ngắm nghía thưởng thức sợi dây chuyền trong tay một lát, đột nhiên nhíu chặt mày lại.



"Soi dây này xấu quá, sao mà xứng với mặt dây chuyện đẹp như thế được, đợi khi nào về lại thì tìm một sợi dây chuyền vàng trong kho xứng với mặt dây chuyên này, đổi sợi dây khó coi này lại đi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận