Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 170: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 2

"Đồng chí Đồng Tiêu, tôi sẽ nói cho anh biết vị trí nhà tôi ở trong khu, lần sau anh tới thì đến nhà tôi ăn cơm nhé.”



Lạc Tĩnh Nghiên xua tay: “Thôi, tôi cũng không tốn bao nhiêu công Sức gì."



"Đối với tôi mà nói thì anh đã giúp tôi một việc rất quan trọng rồi."



"Vậy phải để xem lần sau là khi nào đã, có thời gian hay không lại để lần sau rồi nói."



Tần Trân Trân mỉm cười: "Vậy cũng được, tôi còn phải đi đến nhà máy, lần sau chúng ta gặp lại."



"Tạm biệt."



Tần Trân Trân lưu luyến không rời rời đi, Lạc Tĩnh Nghiên vác sọt tìm được một góc hẻo lánh sau đó đi vào trong không gian, sau khi trở lại cách ăn mặc của con gái thì cô mới đi ra khỏi không gian.



Tại một chuồng bò ở Bắc Kinh.



Cuối cùng ba mẹ Lạc cũng gặp được người quen, người này là Lưu Chính.



Khoảng thời gian này ba mẹ Lạc không khác gì vừa đi đánh nhau về, việc giám sát cũng không quá nghiêm khắc cho nên ông ấy mới có thể có cơ hội gặp mặt bọn họ.



Ba Lạc vừa nhìn thấy Lưu Chính là đã kích động mà cầm chặt tay ông ấy, hai vợ chồng hỏi thăm về tình hình bên ngoài, có nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà bọn họ hay không.



Lưu Chính nói: "Lần này tôi cố ý tới đây là để nói cho anh chị biết bọn nhỏ đang sống rất tốt. Chúng đã tự nguyện đăng ký đi xuống nông thôn còn nói là có thể kiếm sống được ở chỗ đó, là một nơi ở phía đông bắc tỉnh Cát."



Ba mẹ Lạc nghe được tin tức của các con thì cuối cùng tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng cũng có thể rơi xuống.



Ba Lạc nói: "Phía bên này quá hỗn loạn, mấy đứa xuống nông thôn cũng coi như tránh được đầu sóng ngọn gió, hy vọng hai đứa có thể tự chăm sóc được cho bản thân. Bọn tôi cũng sắp bị điều chuyển rồi, cũng không biết bị điều đi đâu."



"Nếu như có thể ở cùng chỗ bọn nhỏ thì tốt rồi."



Ba Lạc lắc đầu: "Chỉ sợ rất khó."



Lưu Chính nhắn nhủ với bọn họ thêm một chút chuyện xong thì cũng vội vàng rời đi.



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên trở lại khu thanh niên trí thức, cô còn cố ý đi đến chuồng bò trong thôn để làm quen vị trí của chuồng bò trước.



Vào thời kỳ này, cái gọi là chuông bò không phải là nơi chăn nuôi bò thật sự mà là nơi đặc biệt hạn chế quyền tự do của lũ "đầu trâu mặt ngựa", là nơi tiến hành lao động tái giáo dục cho bọn họ. Nơi thật sự chăn nuôi bò là trại chăn nuôi của đại đội, ở đó sẽ có những người chăn nuôi chuyên nghiệp quản lý và cho bò ăn.



Cái gọi là chuồng bò có thể có ở rất nhiều nơi, điều kiện cư trú không đơn thuần chỉ có một, nhìn chung khá đơn sơ.



Chuông bò của đại đội Thắng Lợi là một dãy nhà thấp được xây dựng bằng gạch mộc ở gần thôn. Nơi này đã từng là trường tiểu học của đại đội Thắng Lợi nhưng do có quá ít học sinh nên đã được cải tạo thành chuồng bò, còn học sinh sẽ tới đại đội Tiền Tiến để học tập.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy một bà lão có mái tóc hoa râm đang khiêng củi vào trong chuông bò, lẽ ra bà cụ phải được điều chuyển tới đây trước mới phải.



Sau này ba mẹ cô cũng sẽ sống ở đây.



Chạng vạng tối, Lạc Trường Thiên đi cùng Lục Tửu Nhi về tới đại đội, hai người đi đến cửa khu thanh niên trí thức, Lục Tửu Nhi mới nói: "Anh Trường Thiên, hôm nay cảm ơn anh, về nhà em sẽ lại nói với anh trai và mẹ để bọn họ đồng ý cho em đi học."



Lạc Trường Thiên nói: "Nếu như bọn họ vẫn không cho em di thì anh có thể dạy em học tập những kiến thức đó. Không phải anh muốn khoe khoang với em đâu nhưng mà thành tích học tập của anh luôn rất tốt đáy."



Cô gái nhỏ mỉm cười: "Anh thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận