Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 640: Dọa Trẻ Con 1

Chuong 640: Doa Tre Con 1



Chỉnh lại đồ đạc, hiện tại cô ta đang mang hình tượng ma quỷ chính cống, người của thời đại này thiếu kiến thức, bất kể ai mà nhìn thấy cũng đều phải bị dọa sợ mắt mật hết.



Đừng nói là ở thời đại này, cho dù là về thời hiện đại, nếu cô ta đột nhiên xuất hiện với hình ảnh thế này trong bóng đêm, chỉ sợ cũng hù được rất nhiều người.



Sau khi cô ta trang hoàng xong, cô ta soi trước tấm gương chạm đất, đột nhiên mới vừa nhìn thấy mà bản thân cô ta suýt chút cũng bị dọa, khỏi phải đề cập đến Lạc Tĩnh Nghiên với Lạc Trường Thien.



Cô ta nhân lúc đêm tối đi ra khỏi nhà, đến tước cửa nhà Lạc Tĩnh Nghiên, trước khi gõ cửa, cô ta lại vô thức chỉnh lại bộ đồ kinh khủng của mình, đưa mắt nhìn móng tay.



Trong bóng đêm, bộ móng tay đó tỏa ra ánh sáng đỏ và xanh đan xen, giống như lửa ma trơi quái dị, sau khi thấy hài lòng rồi, cô ta đưa tay gõ lên cửa gỗ mấy cái.



Cộc! Cộc! Cộc!



Cửa gỗ phát ra tiếng vang lanh lảnh.



Không bao lâu sau, bên trong vọng ra tiếng của một cậu con trai, là Lạc Trường Thiên: "Ai đang ở ngoài đó?" Sau khi Trang Phi Phi nghe thay thì trong lòng cô ta thấy mừng thầm, thế thì càng tốt, trẻ con thì dễ dọa hơn người lớn một chút.



Đợi Lạc Trường Thiên mở cửa ra nhìn thấy bộ dạng của cô ta hiện tại, chắc hẳn sẽ bị dọa tới mức ngắt xiu mắt.



Cho dù không bị cô ta hù đến ngất xiu thì ít nhất cũng sẽ bị hu tới mức tay chân đều nhữn hết ra, thần trí mơ hồ, kêu cha gọi mẹ, tè cả ra quân.



Hahaha.



Cô ta cười thầm.



Sắp được thưởng thức cảnh tượng nhóc con bị cô ta chơi xấu rồi.



Cô ta vuốt cổ, cố tình bắt chước giọng của Giang Mãn Nguyệt: "Là chị nè, chị Mãn Nguyệt Nguyệt của em đây, em mau mở cửa cho chị đi. "



Dường như Lạc Trường Thiên đang cách cánh cửa ngày một gan.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Chị Mãn Nguyệt, sao giờ này chị lại đến đây? Chị đợi một lát, để em mở cửa cho chị. "



"Được. "



Trang Phỉ Phỉ đứng ở bên ngoài đã tính trước, nhưng cô ta đợi khoảng hai phút, cánh cửa vẫn không được mở ra.



Lạc Trường Thiên sẽ không lề me như vậy đâu.



Cô ta hỏi cách một cánh cửa: "Tiểu Thiên, em đang làm gì thế? Không phải em nói là mở cửa cho chị à, mở nhanh lên đi. "



Đột nhiên sau cánh cửa vọng tới một giọng nói rất khác: "Được, để chị đợi lâu rồi, em mở cửa đây.



Sau khi Trang Phỉ Phỉ nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta lập tức nảy sinh lòng nghi ngờ, vì đó không phải là giọng của Lạc Trường Thiên, mà là Lạc Tĩnh Nghiên.



Sao tự nhiên lại đổi thành Lạc Tĩnh Nghiên rồi?



Nhưng cũng không sao, Lạc Tĩnh Nghiên tới cũng phải bị cô ta dọa lăn ra ngắt thôi, cũng đúng lúc lắm, cô ta có thể nhân cơ hội lần này để tính số với Lạc Tĩnh Nghiên.



Tiếp đó, bên trong vọng ra tiếng hai cánh cửa gỗ ma sát va chạm vào nhau, là Lạc Tĩnh Nghiên đang mở cửa.



Cô ta vội vàng đứng ngay ngắn lại, cũng lấy chiếc đèn pin trong không gian ra, đặt ở dưới cằm của mình, lát nữa bật đèn pin lên, ánh sáng chiếu lên mặt, hiệu ứng tạo ra còn làm người ta khiếp hơn cả mặt nạ ma nữa.



Hồi còn bé cô ta đùa ác, thường xuyên dùng cách này để dọa những đứa nhóc nhát gan khác, lần nào chơi cũng thành công.



Cô ta định đợi sau khi Lạc Tĩnh Nghiên mở cửa ra sẽ khiến Lạc Tĩnh Nghiên giật mình chết. Keo ketl



Cửa lớn làm bằng gỗ được mở ra, cô ta vội vàng bật công tắc đèn pin lên, dọa Lạc Tĩnh Nghiên.



Điều khiến cô ta không ngờ tới chính là Lạc Tĩnh Nghiên đứng bên trong cánh cửa thấy thế mà mặt mũi vẫn bình tĩnh như thường.





Chuong 641: Doa Tre Con 2


Chuong 641: Doa Tre Con 2



Chuong 641: Doa Tre Con 2



Vì Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện cái thứ giống ma quỷ đang đứng trước cửa này, thế mà lại y hệt như hồi trước cô đóng giả làm ma, mặt nạ bằng nhựa, hiển nhiên là đạo cụ chỉ thời hiện đại mới có.



Ở nơi này, người có thể có được đạo cụ của thời hiện đại, ngoại trừ cô và Trang Phỉ Phi ra, cô không nghĩ ra được người thứ ba là ai.



Cho nên, người này chính là Trang Phi Phi.



À, Trang Phỉ Phỉ dùng đạo cụ khủng bố như thế giả ma giả quỷ, định dọa cô với Lạc Trường Thiên, lòng dạ cũng độc ác lắm. May mà cô đã sinh lòng nghi ngờ đối với giọng của "Giang Mãn Nguyệt" ở ngoài cửa lúc nãy, kịp thời ngăn cản Lạc Trường Thiên mở cửa, nếu không thì để Lạc Trường Thiên mà mở cái cửa này ra, nhìn thấy bộ dạng ma quỷ của Trang Phi Phỉ, thằng bé chắc chắn sẽ dị hù sợ.



Trang Phỉ Phi thấy Lạc Tĩnh Nghiên đứng ở phía đối diện với vẻ mặt bình tĩnh không hề hay đổi, tưởng là mình đã dọa được Lạc Tĩnh Nghiên, hiện tại không phải là Lạc Iĩnh Nghiên đang thể hiện ra là đã bị mình dọa đến mức choáng váng hay sao?



Thế là cô ta đứng im không nhúc nhích, đợi Lạc Tinh Nghiên phản ứng kịp rồi nỗi điên lên. Ai ngờ một giây sau, một cú đắm bay vụt tới, gáy của cô ta bị người đối diện đập thật mạnh.



Bóp!



Sau một âm thanh vang lên, cô ta lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể ngã nghiêng trái phải lao đảo mấy cái, sau vài giây, cũng không chịu đựng nỗi nữa mà ngã sỏng soài xuống đắt.



Lạc Tĩnh Nghiên xoay xoay nắm đắm của mình: "Ha, tưởng tôi không dám đánh ma à?”



"Chị, rốt cuộc là ai vậy ạ?"



Lạc Trường Thiên từ trong nhà đi ra, vừa rồi cậu nghe thấy bên ngoài có người muốn mở cửa, sau đó Lạc Tĩnh Nghiên chạy tới, nói có thể người bên ngoài không phải là Giang Mãn Nguyệt, bảo cậu quay về phòng, cô sẽ mở cửa cho đối phương.



Cậu nghe thấy hình như là có tiếng đánh nhau, chị của cậu vẫn bình thường không có chuyện gì, người bị đánh chắc chắn là người kia, cậu muốn tới đây xem thử.



Lạc Tĩnh Nghiên sợ Lạc Trường Thiên nhìn thấy cái mặt nạ kia thì sẽ sợ, không dám để cho cậu tới gân.



"Là Trang Phi Phỉ ở sát vách, cô ta định đánh lén chị, đã bị chị đánh ngất rồi. Ngày mai em còn phải đi học sớm, mau về phòng ngủ đi, chị đem quăng cô ta ra ngoài. ˆ



"Chị, để em giúp chị một tay đi quăng cô ta. ” "Không cần đâu, trai gái không tiện động chạm vào nhau, em không được đụng vào cô ta, để chị quăng cô ta ra ngoài là được rồi. "



"Vậy được, chị, chị cẩn thận nhé, có tình hình gì thì gọi em một tiếng. "



"Được. "



Lạc Tĩnh Nghiên vẫy tay với cậu, cậu mới ngoan ngoãn quay về phòng.



Lạc Tĩnh Nghiên vô cùng thích cái tính ngoan ngoãn nghe lời cô của Lạc Trường Thiên, hợp lòng cô, không gây ra phiền phức không đáng có cho cô.



Cô bước đến trước cửa, lột mặt nạ của người nằm dưới đất ra, không còn nghi ngờ gì nữa, bên dưới xuất hiện gương mặt của Trang Phi Phi, nhìn vô cùng gợi đòn.



Từ lúc Trang Phi Phi tới đây thì đã gây ra không biết bao nhiêu phiền phức cho cô rồi, cô nhìn cái bản mặt đó kiểu gì cũng thấy chướng mắt.



Trang Phi Phi nằm dưới đất không nhúc nhích, Lạc Tĩnh Nghiên biết rõ sức của mình, cú đắm này vẫn chưa đến mức đánh chết Trang Phi Phi.



Cô đưa tay tát lên mặt cô ta mây cái, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.



Trong lúc Lạc Tĩnh Nghiên đang định kéo Trang Phi Phi ra ngoài ném xuống ruộng, Hắc Hồ và Bàn Hỗ đã chạy tới, buổi tối thị lực của hai con mèo đều cực kỳ tốt, trong bóng tối, ánh mắt chúng như bốn cái bóng đèn nhỏ tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận