Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 467: Lau Ma Hôi 1

"Hơn nữa cậu cũng chỉ nói là một loại khả năng thôi, không chắc đã bị người khác nhặt được. Như vậy, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không chỉ tìm tung tích của huy hiệu đó trên núi, đồng thời còn phải để ý những người đeo huy hiệu trước ngực, nếu phát hiện một ai đó đeo huy hiệu có hơi khả nghi, nhất định phải cố gắng làm rõ đặc điểm cụ thể của huy hiệu đó, cũng như lai lịch của huy hiệu đó."



"Được." Trong lòng của Triệu Quân lại lóe lên tia hi vọng, gật đầu: "Cũng may huy hiệu đó khác với những cái thông thường, nếu không chính là mò kim đáy biển." Tiết Ngạn Thần vì muốn xoa dịu phiền muộn trong lòng Triệu Quân, anh lấy ra một túi giấy dầu trong túi áo, bên trong gói Mật Tam Đao mà Lạc Tĩnh Nghiên làm, là Lạc Iĩnh Nghiên kêu anh đem về khu nhà ở của thanh niên trí thức của đại đội Tiền Tiến ăn.



Anh cho Triệu Quân hai miếng: "Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng chắc sẽ tốt hơn."



Tuy họ đã trải qua huấn luyện binh sĩ nghiêm khắc, nhưng suy cho cùng họ cũng chỉ là người bình thường, có thất tình lục dục, có hỉ nộ ái lạc, có sở thích và dục vọng của riêng mình.



Triệu Quân nhận lấy Mật Tam Đao liền ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Mật Tam Đao, vừa ngọt vừa thơm.



"Cậu mua ở hợp tác xã cung tiêu hay người nhà gửi đến?"



"Đều không phải." Lúc Tiết Ngạn Thần trả lời, khóe miệng hơi mang theo y cười: "Là Tinh Nghiên làm để tôi mang về ăn, nhưng tôi thấy cậu lo lắng vậy, liền chia cho cậu một ít."



Triệu Quân vừa nghe là Lạc Tĩnh Nghiên làm liền biết mùi vị chắc chắn không tệ, đột nhiên cảm thấy hai miếng hơi ít.



Anh ấy bỏ một miếng vào miệng, đưa tay xin thêm: “Anh Thần, ăn ngon lắm, cho thêm mấy miếng đi."



Tiết Ngạn Thần nhanh chóng đóng túi giấy dầu lại, cất vào túi áo.



"Hết rồi."



Triệu Quân luyến tiếc món ăn ngon: "Cậu lại cho thêm một ít, đợi khi ăn xong rồi cậu lại kêu thanh niên trí thức Lạc làm thêm cho cậu.”



Tiết Ngạn Thần lập tức không vui: "Triệu Quân, tôi rất hối hận khi đã cho cậu hai miếng đó."



Nếu là anh tự mua, Triệu Quân muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng đây là Lạc Tĩnh Nghiên làm, cho Triệu Quân hai miếng anh đã rất không nỡ rồi.



Triệu Quân thấy anh không đồng ý cũng không miễn cưỡng, anh ấy biết không phải Tiết Ngạn Thần ích kỷ, trước đó lúc ở trong quân khu anh ấy không ít lần ăn thức ăn mà người nhà Tiết Ngạn Thần gửi đến, nhưng anh chưa hề tính toán, nhưng lần này thì khác.



Hai ngày sau, Trang Phỉ Phỉ ở ký túc xá nghe thấy may nữ thanh niên trí thức đang nói chuyện, mới biết căn nhà của Lạc Tĩnh Nghiên đã cho Giang Mãn Nguyệt, Giang Mãn Nguyệt còn trả cho Lạc Tĩnh Nghiên mười đồng.



Cô ta lập tức di tìm Lạc Tĩnh Nghiên: “Thanh niên trí thức Lạc, tôi đồng ý trả cô thêm năm đồng, cô để căn nhà đó lại cho tôi đi."



Lạc Tĩnh Nghiên nói thầm, cho dù Trang Phi Phỉ có trả thêm một trăm đồng, cô cũng không để căn nhà lại cho đối phương.



"Tôi đã đồng ý với Mãn Nguyệt rồi, không thể nói không giữ lời được, thanh niên trí thức Trang vẫn là tiếp tục ở ký túc xá đi."



"Lac Tĩnh Nghiên, cô xem thường tôi, cô có thể xây nhà ở bên ngoài, tôi cũng xây được."



"Vậy cô xây đi.”



Trang Phỉ Phỉ rất không phục, một người nhà quê như Lạc Tĩnh Nghiên cũng có thể xây nhà, trong tay cô ta có số tiền khổng lồ hai ba vạn, cô ta không chỉ phải xây nhà ở bên ngoài, mà còn phải xây nhà ngói, xây đẹp hơn nhà của Lạc Tĩnh Nghiên gấp một trăm lần, để cô ghen tị chết.



Bởi vì trong tay có đủ tiền, cô ta cũng không cần suy nghĩ vấn đề mình sẽ sống trong căn nhà đó bao lâu, chỉ cần bản thân vui là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận