Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 216: Xui Xeo Tám Đời! 2

Chuong 216: Xui Xeo Tam Đời! 2



Bây giờ bà ta phải suy nghĩ thật kỹ vấn đề này, dù sao hiện tại không có Lại Xuân Minh ở công xã chống lưng cho bọn họ, đâm ra khiến bọn họ biết sợ công an.



"Tôi không nói dối, nếu hai người không chịu thừa nhận việc mình đã làm thì người sẽ bị sét đánh phải là hai người mới phải." Đỗ Nghệ Nam nói.



Thim Hồ và Hồ Tam Cường gần như không còn đường thối Iui, thim Hồ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể cam chịu đóng vai người câm ăn hoàng liên, cắn răng đồng ý, chờ đến khi Đỗ Nghệ Nam gả vào nhà bọn họ, bà ta nhất định sẽ dạy dỗ con nhỏ này thật tốt.



"Trước đó là do tôi không chuyện giữa cô và Tam Cường, một khi đã như thế, vậy thì để Tam Cường cưới cô di



Nhưng Hồ Tam Cường vẫn còn muốn cưới Lạc Tĩnh Nghiên: "Mẹ, con không thích cô ta."



Thim Hồ nói: "Tam Cường, nếu không đồng ý thì con sẽ phải ngồi tù."



Hồ Tam Cường sợ vào tù, nên giờ phút này mới chịu gật đầu.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Thim Hồ, người ngủ với con trai thím là thanh niên trí thức Đỗ. Con trai thim không hề có bất cứ quan hệ gì với tôi, nhưng vừa rồi hai người da bia đặt vu khống tôi, việc này nên tính thế nào đây?"



Thím Hồ đã thừa nhận là Đỗ Nghệ Nam thì không thể lại vu khống Lạc Tĩnh Nghiên được nữa.



Nếu như để người khác biết được con trai bà ta có quan hệ với cả hai thanh niên trí thức nữ, vậy thì chắc chắn đó sẽ là giở trò lưu manh, anh ta vẫn sẽ bị bắt vào tù.



"Thanh niên trí thức Lạc, thím, thim không biết rõ, có lẽ là do Tam Cường nhớ nhằm. Người ngủ với nó không phải là cháu, mà là thanh niên trí thức Đỗ."



Bà ta nhéo mu bàn tay của Hồ Tam Cường, Hồ Tam Cường cũng vội vàng nói: "Đúng, đúng, là do anh nhớ lầm. Lúc đó là do anh không thấy rõ, không phải là em, là thanh niên trí thức Đỗ mới đúng.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Cũng vì hai người nhớ lầm mà suýt chút nữa làm hại tôi mat đi trong sạch. Thím Hồ, chuyện này không nhỏ đâu, không thể dùng một câu mà cho qua nhẹ nhàng thế được, hai người phải bồi thường tổn thất cho tôi."



"Cháu còn muốn bồi thường gì nữa, cháu có bị tổn thất gì đâu?"



"Không bồi thường thì tôi báo công an. Nếu công an đến đây, chắc chắn Hồ Tam Cường sẽ bị bắt đi."



Thứ nhất là muốn dạy cho thim Hồ một bài học, thứ hai, nếu không bắt thim Hồ trả giá, sợ rằng sau này vẫn sẽ còn có thôn dân học theo bà ta, chạy tới vu khống cô.



Tuy cô không sợ nhưng chuyện này mà xảy ra nhiều thì cũng rất phiền phức.



Thím Hồ nói: "Cháu muốn chúng tôi bồi thường thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Không nhiều, chỉ cần cho tôi mười đồng là được."



"Nhiều vậy?"



"Sự trong sạch của một cô gái như tôi suýt chút nữa đã bị thím hủy hoại, bắt bồi thường mười đồng mà còn ngại nhiều? Vậy không bằng bồi thường hẳn mười lăm đồng đi, nếu không tôi sẽ báo công an."



"Tinh Nghiên, cháu hãy xem xét tới bối cảnh gia đình chúng tôi đi."



"Ngay cả công an cũng phải nghe lời nhà thím à? Để tôi lên thị trần hỏi xem họ có cần nghe lời nhà thim không nhé?”



Thím Hồ không dám để cô đi, đành phải cắn răng nói: "Tĩnh Nghiên, thím nghe lời cháu, bồi thường mười đồng thì mười đồng vậy."



Hiện tại bà ta không dám đi tìm bí thư chi bộ Lại nữa, bởi vì ông ta đang vì chuyện của Lại Xuân Minh mà sứt đầu mẻ trán rồi, nói không chừng lúc này người ta còn đang ở bệnh viện, nếu đến tìm thì chắc chắn sẽ bị mắng.



Thím Hồ mắt mặt, không biết rốt cuộc bà ta đã tạo nghiệt gì, con trai không cưới được Lạc Tĩnh Nghiên thì thôi, mà còn rước về một đôi của nợ.



Chưa tính đến cái khác, riêng mười đồng kia cũng đủ khiến bà ta đau lòng rồi.



Quả thực là xui xẻo tám đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận