Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 407: Rời Khỏi 2

Mẹ Tiết thấy cô ta còn ở lại không đi, nói: "Lát nữa tôi muốn nói chút chuyện riêng với con dâu tương lai của chúng tôi, chẳng lẽ cô cũng muốn nghe một chút sao? Tôi đoán ba mẹ cô chắc chắn không biết mục đích thật sự của cô tới nơi này, không bằng, tôi gọi điện thoại cho bọn họ, đem chuyện cô muốn chia rẽ hai vợ chồng nhỏ nói cho bọn họ biết, bảo bọn họ tự mình tới đưa cô đi."



Người nhà họ Trần cũng không biết mục đích Trần Tiểu Nguyệt tới đây thật sự là gì, Trần Tiểu Nguyệt cũng không dám để cho ba mẹ cô ta biết, vốn cô muốn tiền trảm hậu tấu, chờ cô đem Tiết Ngạn Thần nắm trong lòng bàn tay, sau đó mới cùng người nhà nói chuyện này, hôm nay xem ra là không cần thiết nữa rồi.



Cô ta trải qua một loạt đả kích của mấy người kia, trái tim đã bị tổn thương đến vỡ nát, nếu ở lại đây thêm nữa, sẽ chỉ tiếp tục bị khinh thường và chế giếễu, vì thế, cô ta quyết định rời đi, quay người loạng choạng bước ra ngoài.



Mấy người tiễn ôn thần Trần Tiểu Nguyệt đi, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh và am áp không ít.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa rồi rót cho bà lão Tần một cốc nước nóng, lại bưng tới cho mẹ Tiết một cốc khác: "Bác gái, uống chút nước đã." Mẹ Tiết vội vàng cười nhận lấy: "Không thông báo cho các con biết đã tùy tiện tới đây, con sẽ không trách chúng ta chứ."



"Sao có thể chứ? Bà nội và bác gái tới đây con vui lắm."



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy thái độ của mẹ Tiết vô cùng tốt, vừa rồi còn che chở cho mình, chắc hẳn cũng là một người rất cưng chiều con dâu, nhất thời không còn lo lắng gì về tương lai của mình cùng Tiết Ngạn Thân.



Mẹ Tiết sợ Lạc Tĩnh Nghiên sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa Tiết Ngạn Thần và Trần Tiểu Nguyệt, nên vội vàng giải thích: "Cô gái nhà họ Trần vừa rồi, khi còn bé nhà cô ta ở cùng một viện với nhà chúng ta, nhưng Ngạn Thần thích chơi với con trai, không chơi với cô ta, sau đó không bao lâu chúng ta liền dọn đi, cô ta thích Ngạn Thần hoàn toàn là tự nguyện, cùng Ngạn Thần một chút cũng không có chút quan hệ nào cả."



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Bác gái, con tin tưởng lời bác nói, cũng tin tưởng Ngạn Thần."



"Vậy là tốt rồi, hai người các con thật đúng là xứng đôi, trách không được Ngạn Thần không coi trọng những cô gái khác, thì ra là duyên số chỉ định hai người gặp nhau."



"Mẹ nói rất đúng, đây chính là duyên phận giữa con và Tĩnh Nghiên." Tiết Ngạn Thần nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, ánh mắt anh sáng như cất giấu ngôi sao.



"Ngạn Thần, nói cho con một tin tức tốt, có thể ba con bởi vì biết chuyện tình cảm của hai người, những ngày này rất vui, căn bệnh máy chục năm của ông ấy vậy mà có chuyển biến tốt đẹp."



"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên lại thầm nghĩ, có phải là do cô bỏ thêm nước linh tuyền vào những chiếc bánh óc chó và bánh đậu phộng đó hay không.



Mẹ Tiết nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Thành thật mà nói, bác là nghe nói cô gái nhà họ Trần kia tới nơi này, mới vội vàng chạy tới, chưa kịp ở Bắc Kinh mua đồ mang tới cho các con, tạm thời ở hợp tác xã cung tiêu bên này mua một chút, lát nữa chúng ta lại đi mua, mua cho con hai bộ quân áo." Hầu hết những thứ mẹ Tiết mua đều là đồ ăn, còn có kem dưỡng da, dầu gội đầu và những đồ dùng khác dành cho con gái.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bác gái, con có quần áo mặc, bác đừng tốn kém, trước đó vài ngày, Ngạn Thần đã mua cho con rồi."



"Ngạn Thần mua là do Ngạn Thần mua, cũng không phải đại diện cho bác mua, bác thật không dễ dàng mới lên chức mẹ chồng, con nghe lời đi, sau này con không được từ chối bat cứ thứ gì bác cho.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận