Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 428: Tặng Quà 1

Chuong 428: Tang Qua 1



Tần Trân Trân nhìn một chút, là đồng hồ điện tử thạch anh sản xuất ở Hộ Thị.



"Rất tốt, rất đẹp."



“Thích không?"



Tần Trân Trân không rõ nên chớp chớp mắt, lại gật gật đầu, um một tiếng.



Lạc Tĩnh Nghiên nói tiếp: "Gần đây chị có quen một người bán đồng hồ, ông ấy nhờ tôi bán hộ cho ông ta, đồng hồ của ông ta giá nhập khẩu là một trăm hai, giá cho chị là một trăm năm, nếu chị có thể bán được một trăm tám, mỗi chiếc đồng hồ có thể kiếm được ba mươi, nếu có thể bán được hai trăm, mỗi chiếc đồng hồ có thể kiếm được năm mươi. Chị muốn hỏi em có muốn làm cùng tôi hay không.”



Tần Trân Trân vừa nghe, trong nháy mắt liền trừng to hai mắt, trong con ngươi đen lay láy cơ hồ toát ra lục quang.



Có tiền không kiếm vương bát đản!



Cô ấy không dám tin vươn ba ngón tay ra: "Ba mươi, còn nhiều hơn một tháng lương của em."



Tần Trân Trân lập tức gật đầu: "Chị dâu, một tháng em bán được ba bốn chiếc đồng hồ là có thể kiếm được hơn một trăm, so với em đi làm thì tốt hơn nhiều."



"Ừm." Lạc Tĩnh Nghiên bổ sung: "Nếu bán được mười chiếc, em có thể kiếm được ba đến bốn trăm, có thể bằng tiền lương của em trong một năm.”



Tần Trân Trân trong nháy mắt bị bánh lớn trước mắt đập cho hôn mê.



"Chị, chị thật lợi hại, có thể tiếp xúc với nhân vật như vậy, còn lấy được hàng.”



"Trân Trân, bán hàng có rủi ro, chị vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ trước một chút."



Tần Trân Trân không suy nghĩ nhiều nói: "Chị dâu, chị đừng lo, em biết phải làm gì. Tất nhiên em sẽ chỉ bán cho những người quen biết và đáng tin tưởng, em sẽ không tìm kiếm khách hàng một cách mù quáng, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân trước."



"Được rồi, hiện tại chị có hai mươi chiếc, em muốn lấy trước bao nhiêu?”



"Trước tiên cứ cho em ba chiếc, khi nào bán hết em sẽ lấy thêm."



"Được rồi. Tuy nhiên, chuyện này chỉ có chị và em biết, không được nói cho ai kể cả anh họ của em. Nếu không, chị sợ khi anh ấy phát hiện sẽ không cho chị làm nữa, em hiểu không?"



"Em hiểu rồi, em sẽ giữ bí mật với anh họ.”



"Được rồi."



Lạc Tĩnh Nghiên lấy ra ba chiếc đồng hồ đưa cho cô, nếu như Tần Trân Trân có khả năng kinh doanh tốt, sau này có lẽ sẽ giúp được cô ít nhiều.



Buổi tối sau khi trở về Tri Thanh Điểm, cô dùng hải sản trong không gian nấu cháo hải sản, cô và Lạc Trường Thiên ăn một chút, sau đó đem một chút tới chuồng bò.



Máy con mèo trong không gian cũng có cơ hội thưởng thức tôm hùm.



Thời tiết ngày càng ám lên, người ta dần cởi bỏ những chiếc áo khoác đệm bông dày cộm và khoác lên mình những chiếc áo khoác mỏng, cũng không cần phải quàng khăn dày quanh cổ nữa, các thiếu cũng đang để lộ chiếc cổ xinh đẹp.



Lạc Tĩnh Nghiên khó tránh khỏi thường xuyên gặp phải Trang Phi Phi tại Tri Thanh Điểm, Hỗ béo ở không gian của cũng có thể thấy được tình hình bên ngoài, phát hiện ra một điều kỳ lạ, ngay lập tức báo cáo cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Chủ nhân, em thấy nốt ruồi trên xương quai xanh của Trang Phỉ Phi có vẻ lớn hơn."



"Hả?"



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh của Trang Phi Phỉ khi cô ấy ngồi trên chiếc xe bò lần trước, nốt ruồi son đỏ rất bắt mắt, vì chỉ cách có một hai ngày nên cô cũng không thể nhận ra điều gì thay đồi.



"Hỗ béo, em cho rằng việc này có liên quan tới số lần Lý Hồng Anh cướp đi không gian của cô ấy sao? Nếu không gian càng bị Lý Hồng Anh cướp nhiều lần, nốt ruồi sẽ càng lớn sao?" "Rất có thể là như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận