Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1095: Người Còn Te Hơn Lon 3

Bà mối Vương nói: "Vậy đợi cô làm xong tôi sẽ đưa anh ay về nhà cô, hai người có thể gặp nhau."



"Được rồi dì Vương, chuyện này chúng ta đã giải quyết xong rồi."



" Được."



Sau khi Trang Phỉ Phỉ tan làm, cô ta lập tức trở về nhà, nghĩ đến việc hẹn hò với đội trưởng, cô ta nhanh chóng đóng cửa lại, rửa mặt, cổ và tóc, cởi quần áo bản rồi thay quần áo của chính mình. Nghĩ quần áo tương đối sạch sẽ và đẹp nên mặc quần áo cẩn thận trước khi mở cửa lần nữa.



Không lâu sau, tiếng cười của bà mối Vương từ bên ngoài truyền đến: " Thanh niên tri thức Trang, tôi mang người này đến cho cô, cô ra đi."



Trang Phỉ Phỉ đã chuẩn bị sẵn sàng vội vàng bước ra khỏi cửa, khi nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh Vương bà mối, cô ta gần như khóc.



Bà mối Vương nói rằng người đàn ông này trông đẹp hơn một con cóc một chút, nhưng thực ra anh ta chỉ đẹp hơn một chút mà thôi.



Con cóc không thể đi bằng hai chân, nhưng người đàn ông này thì có thê.



Chu Bình Viễn sau khi nhìn thấy cô ta rất hài lòng. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô ta, anh ta lại tưởng rằng chính bộ dáng của mình mới khiến cô ta hãi, không, người phụ nữ này không thích anh ta sao?



Anh ta nói với bà mối Vương: " Di Vương, con không biết liệu cô gái có bất mãn với con không. Nếu cô ấy không hài lòng thì chúng ta đi thôi."



"Đừng." Trang Phi Phi nhanh chóng ngăn cản anh ta, cô ta lấy hết can đảm bước tới trước mặt Chu Bình Viễn, cố gắng tự nhủ rằng chỉ cần cô ta có thể cho đi danh vọng và địa vị, người đàn ông đó xấu xí cũng không sao."Đồng chí, đồng chí hiểu lầm rồi, tôi không có bất mãn với anh, ngược lại tôi rất hài lòng với anh. Xin hỏi, an tượng của anh đối với tôi là gì? Anh thấy tôi có phù hợp làm bạn đồng hành của anh không?"



Chu Bình Viễn lúc này nhìn kỹ Trang Phi Phỉ, người phụ nữ này còn trẻ, xinh đẹp, tuy làn da có chút rám nắng nhưng vẫn xinh đẹp hơn hầu hết phụ nữ.



Anh ta mỉm cười: "Anh nghĩ hai chúng ta rất thích hợp làm cộng sự cách mạng. Nếu em đồng ý, anh sẽ gọi ngay cho quân khu để xin kết hôn, sau đó em và anh sẽ đi cùng quân đội, vậy thì em đừng lo. Ở đây không phải chịu đựng gió, mặt trời đang chiếu sáng."



"Được, tôi đồng ý."



Bà mối Vương không khỏi bật cười khi thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ như vậy.



"Được rồi được rồi, tôi lại ghép thành một đôi, tích lũy được một ít công đức." Bà ta thâm ý nhìn Chu Bình Viễn, Chu Bình Viễn nói: "Di, ngày mai tôi nhất định sẽ mang quà đến tạ ơn dì."



Bà mối Vương càng cười lớn hơn: "Ôi chao, có ơn hay không không quan trọng, quan trọng là sau này tên ngốc là con sẽ có vợ, tôi mừng cho con.”



" Cảm ơn, thưa bà."



Gia cảnh của Trang Phi Phi hi không có gì sai trái, cô ta nhất định có thể hội đủ điều kiện để kết hôn với Chu Bình Viễn.



Trước khi rời khỏi đây, cô ta muốn bán căn nhà của mình, nhưng đại đội có quy định nếu một thanh niên có học thức xây nhà ở đây thì ngôi nhà sẽ thuộc sở hữu của đại đội sau khi họ rời đi. Vật của đại đội thanh niên có học thức không thể tùy ý mua bán.



Trang Phi Phi có chút bát đắc dĩ phải chia tay bốn căn nhà ngói lớn của mình, nhưng khi nghĩ đến việc sau này sẽ sống trong một ngôi nhà tốt hơn ở quân khu, cô ta không thể tiêu hết số tiền tiêu vặt hơn 100 nhân dân tệ một tháng Từ Chu Bình Viễn. Quên đi, không bán được nhà thì không bán.



Ba ngày sau, quân khu gọi đến và chấp thuận đơn đăng ký kết hôn của họ, Trang Phỉ Phỉ cũng theo Chu Bình Viễn rời khỏi đây.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận