Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 164: Mục Tiêu Mới 1

Thật ra anh đã có thể cảm nhận được trái tim đang đập nhanh của mình rồi.



Lạc Tinh Nghiên đo cho anh xong thì nhanh chóng thu tay lại. Mặt cô hơi nóng lên, cô quay đầu đi viết số liệu mình đo được lên trên giấy.



"Anh Tiết, chắc là khoảng mười ngày nữa thì đồ của anh sẽ được làm xong."



"Không sao, của anh thì lúc nào xong cũng được. Em làm cho mình và Trường Thiên trước đi, những người đàn ông trưởng thành như bọn anh chịu lạnh tốt hơn các em.” "Em xem lại đã."



"Em phải chú ý nghỉ ngơi, đừng vì đan áo len mà làm mình mệt mỏi đầy nhé."



"Không đâu, em biết chừng mực mà."



Lạc Tĩnh Nghiên ăn một miếng mì, Tiết Ngạn Thần phụ trách cuộn mì; cả hai ăn xong bữa trưa rồi mới đi.



Đợi đến lúc anh rời đi, Lạc Tĩnh Nghiên dắt theo Hắc Hỗ lên núi, cô muốn thu thập càng nhiều thịt càng tốt.



Sau khi săn được một con lợn rừng, cô nhìn thấy Tiết Ngạn Thần cũng đang ở trong núi.



"Anh Tiết." Cô kêu lên, sau đó đi về phía Tiết Ngạn Thần: "Anh Tiết, anh không trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức sao?”



"Trở về cũng chán, nên đến đây đi dạo một chút.”



Lạc Tinh Nghiên cười "Em cũng thấy ở trong khu tập thể bức bối nên tới đây dạo bộ."



Hai người không nói ra mục đích thật của mình, cũng không thể nói ra được.



Họ cùng nhau đi trên núi có vẻ hơi vắng vẻ, Lạc Tĩnh Nghiên hỏi: "Anh Tiết, em muốn hỏi anh một vấn đề."



"Em hỏi đi."



“Trước kia anh làm gì vậy?” Có thật sự như cô nghĩ không?



“Irưa kia từng trong quân đội, vì phạm lỗi buộc phải giải ngũ. Không tìm được việc làm trong thành phố nên đã tới nơi này."



"Anh là lính thật hả, chả trách em cảm thấy thể trạng anh khác với người thường.”



Cô còn muốn hỏi anh có phải cái kia không thể không, cô chỉ đơn thuần tò mò thể trạng anh cường tráng như vậy, phương diện kia hẳn không có vấn đề.



Nhưng cô đối với anh mà nói, chỉ thuộc về quan hệ khác giới không thân mật, không thích hợp hỏi vấn đề riêng tư của anh, chỉ có thể giữ lời nói trong bụng.



"Anh Tiết, anh lợi hại quá, còn từng đi lính, anh có thể kể cho em nghe chút cuộc sống bộ đội các anh được không? Có thể rất khô khan nhàm chán, nhưng vẫn có chút thú vui bên trong nhỉ?"



Bất tri bất giác, hai người nói chuyện đến khi mặt trời lặn xuống núi đằng Tây, họ quyết định đi xuống núi.



Khi đi tới giữa sườn núi, đột nhiên Lạc Tĩnh Nghiên nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt tới mang tai.



Cô lập tức kéo Tiết Ngạn Thần núp sau một cây đại thụ, sau đó ngó đầu nhìn qua, cô cảm thấy đôi trai gái này trông rất quen, chờ khi nhìn kỹ mới phát hiện là Phương Chí Viễn và Đỗ Nghệ Nam.



Hai đôi uyên ương buông thả làm ở khu nhà ở của thanh niên trí thức không tiện nên chạy tới đây.



Lạc Tĩnh Nghiên liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, quá cay mắt.



Vả lại bây giờ còn có Tiết Ngạn Thần đi theo cô, sao có thể thưởng thức hình ảnh kích thích vậy được?



Quay đầu nhìn lại, tầm mắt Tiết Ngạn Thần hoàn toàn không ở bên này, cô nhanh chóng kéo anh rời đi.



Sau khi xuống núi, Tiết Ngạn Thần đưa cô đến khu nhà ở của thanh niên trí thức rồi mới trở về đại đội Tiền Tiến.



Trong ngôi nhà nào đó ở trấn trên, phó bí thư công xã đang chiến đấu kịch liệt với Tống Anh Lan, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, một người đàn bà dũng mãnh chừng bốn mươi tuổi xông vào, chửi mắng Tống Anh Lan: "Con đĩ nhỏ đâu rồi, dám câu dẫn chồng bà. Chả trách mấy ngày qua ông ta không đụng vào bà, hóa ra là có niềm vui mới."



Bà ta giơ tay lên đánh hai cái bạt tới lớn vào mặt Tống Anh Lan, Tống Anh Lan biết mình đuối lý, che mặt, hoàn toàn không dám đánh trả.



Phó bí thư công xã rắm cũng không dám thả, sợ vợ ông ta sẽ làm lớn chuyện này, liên lụy đường làm quan của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận