Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 266: Vô Tình Gặp Nhau Trên Núi 2

Lúc nào cô cũng gặp Tiết Ngạn Thần ở đây, phải chăng là trùng hợp ngẫu nhiên hay là vì Tiết Ngạn Thần thường xuyên đến đây cho nên cô mới nhìn thấy anh nhiều lần như vậy.



Lúc này anh đang cúi đầu, không biết là anh đang suy nghĩ hay là nhìn cái gì đó, hoặc đơn giản chỉ là anh đang phơi nắng thôi.



Anh từng là lính, nói chung những người lính thường phải tiếp nhận sự huấn luyện chính quy và nghiêm ngặt nên cho dù là phương diện thể chất hay là ý chí đều hơn hẳn người thường, cô muốn thử xem anh tập trung như thế nào nên định đi đến hù dọa anh.



Cô bước nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra tiếng động, cô lặng lẽ bước đến sau lưng anh.



Càng đến gần thì cô càng chắc chắn người trước mặt chính là Tiết Ngạn Thần.



"Anh Tiết!"



Cô cất tiếng gọi sau lưng anh nhưng người đàn ông không he giật mình giống như cô tưởng tượng mà anh bình tĩnh quay đầu lại, đây chính là sự bình tính mà anh đã tôi luyện được trong quá trình huấn luyện và chiến đầu trường kỷ nên những mánh khóe nhỏ này của Lạc Tĩnh Nghiên cơ bản không dọa được anh. Nhưng mà sau khi nhìn thấy người phía sau lưng là Lạc Tĩnh Nghiên thì anh không còn bình tĩnh nữa, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt để bày tỏ với cô nên cố gắng tỏ ra bình thường.



"Tĩnh Nghiên, em cũng ở đây sao?"



"Ở Tri Thanh Điểm buồn chán quá nên em đến đây đi dạo loanh quanh, không ngờ lại nhìn thấy anh. Anh Tiết, anh đang làm gì ở đây vậy?"



"Anh cũng gần giống như em, anh đến đây phơi nắng."



Tiết Ngạn Thần vô thức đóng quyển sách lại, Lạc Tĩnh Nghiên cụp mắt xuống nhìn mới phát hiện tay anh đang cầm quyển sách mà anh còn nhanh chóng đóng sách lại nữa, anh cuộn nó lại thành hình ống rồi cầm trong tay.



"Anh Tiết, anh đang đọc sách à, anh đọc sách gì thế? Cho em xem đự"



"Không có gì hay để xem cả, do anh chán quá nên mới chạy đến đây đọc sách thôi.”



"Anh Tiết, em cũng chán mà, cho em xem đi. Đừng nói là sách không trong sáng gì đó chứ.”



Tiết Ngạn Thần biết không thể giấu được nữa: "Thật sự muốn xem sao?”



"Một quyển sách thì có gì mà không thể cho người khác xem chứ? Trừ khi đây là sách cắm mới không dám cho người khác xem."



Anh đưa cuốn sách ra. "Em xem đi."



Lạc Tĩnh Nghiên không nhận lấy ngay mà lại hỏi anh: "Anh Tiết, anh tin em vậy à? Không sợ em phát hiện ra rồi chạy đi báo cáo anh sao?"



"Nếu anh sợ thì còn cần nói nhiều với em thế làm gì, anh trực tiếp bỏ đi là được rồi. Nội dung trên đó chính là..."



"Nội dung gì?"



Lạc Tĩnh Nghiên tò mò cầm lấy quyển sách, sau khi mở ra thì cô phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết. Cô không nhịn được bật cười: "Anh Tiết, em không ngờ một đại trượng phu như anh, lại còn không phải kiểu người nho nhã gì nhưng lại có thể thích loại sách này." Khi cô gái mỉm cười còn rực rỡ hơn hoa anh đào nở rộ trong tiết xuân khiến Tiết Ngạn Thần hoa mắt hồi lâu.



Anh mim môi chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Lạc Tĩnh Nghiên, cuối cùng anh cũng nói ra: "Tĩnh Nghiên, anh thích em, chúng ta có thể làm người yêu của nhau không?"



"Hả?"



Nghe anh nói như vậy khiến Lạc Tĩnh Nghiên thất thần hồi lâu, nhưng mà cô có thể cảm nhận được đôi má của mình đang nóng lên, cô vô thức quay đầu đi hít một hơi thật sâu rồi sau đó quay đầu lại.



Tiết Ngạn Thần nói: "Có phải anh quá đường đột rồi không? Em đừng hoảng, anh sẽ cho em thời gian để tiêu hóa và cân nhắc chuyện này.”



Lạc Tĩnh Nghiên sờ lên mặt mình, kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên cô đỏ mặt vì loại chuyện này. Không phải ở kiếp trước cô chưa từng nhận được lời bày tỏ từ ai nhưng mà không giống như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận