Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 246: Nhắc Nhở Trước 2

Sau bữa tối, Trang Phỉ Phỉ đến phòng của Lạc Tĩnh Nghiên, cô ta lấy trong túi ra vài viên socola rồi đưa cho Lạc [Trường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Trường Thiên không nhận mà quay sang nhìn chị gái.



Lạc Tĩnh Nghiên biết đối phương vô duyên vô cớ lại trèo lên điện Tam Bảo nên cũng không nhận đồ của Trang Phỉ Phi.



"Đồ của thanh niên trí thức Trang đắt quá nên chúng tôi không nhận được."



Cô ra hiệu cho Lạc Trường Thiên: "Em nên quay lại ký túc xá rồi."



"Ừm."



Lạc Trường Thiên vội vàng quay về ký túc xá dành cho nam.



Trang Phi Phi nói: "Thanh niên trí thức Lạc khách khí quá rồi, chỉ là mấy viên socola mà thôi, lúc đến đây tôi mang theo nhiều lắm."



"Cái này cũng phải mua từ cửa hàng Kiều Hồi, mặc dù trong mắt cô thì không đáng nhắc đến nhưng tôi vẫn cảm thấy tôi không hưởng được."



Trang Phi Phi nói: "Thanh niên trí thức Lạc quả thật là người trung thực, vậy tôi sẽ nói thẳng, thật sự tôi không muốn ở trong ký túc xá nữ của Tri Thanh Điểm. Trong đầy nhiều người thì sẽ có nhiều chuyện, tôi thích nơi yên tĩnh hơn, tôi nghĩ căn nhà này của thanh niên trí thức Lạc không tệ nên tôi muốn mua nó, cô thấy thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên trực tiếp từ chối: "Tôi không bán, tôi cũng giống như thanh niên trí thức Trang, tôi chuyển đến đây cũng vì thích yên tĩnh. Nếu thanh niên trí thức Trang muốn sống trong nhà riêng thì có thể đến nhà dân hỏi thử."



"Sống trong nhà dân chẳng phải sẽ phiền phức hơn sao? Muốn làm gì cũng phải dưới mí mắt của người ta, gặp dân làng trung thực thật thà thì không nói nhưng nếu gặp phải người không phân biệt phải trái, dăm ba bữa lại soi mói, có lẽ tôi lại bị những thứ như tống tiền, không hay đâu. Thanh niên trí thức Lạc, khi cô sửa chữa căn nhà này hết bao nhiêu tiền, tôi trả cô gấp đôi có được không?"



"Thật ngại quá, thanh niên trí thức Trang, tôi vẫn không thể đồng ý với cô."



"Vậy bao nhiêu tiền, làm thế nào cô mới đồng ý bán cho tôi?"



"Tôi không muốn quay lại ký túc xá, cho nên bao nhiêu tiền tôi cũng không bán. Sao cô không thương lượng chuyện này với các nữ thanh niên trí thức khác de họ chuyển đi và để lại căn phòng cho cô."



Trang Phi Phi nghe cô nói như vậy thì lập tức nổi cáu. Lạc Tĩnh Nghiên này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cô ta âm thầm siết chặt tay nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: "Nếu thanh niên trí thức Lạc không muốn thì bỏ đi, tôi sẽ không cố ép thanh niên trí thức Lạc nữa, tạm biệt!"



Đợi cô ta đi ra ngoài rồi thì cô ta mới ra lệnh cho Hỗ Béo trong không gian.



"Lạc Tinh Nghiên không nghe lời tôi, cậu giúp tôi giáo huấn cô ta đi, tốt nhất là giết chết cô ta để căn nhà đó thuộc về tôi. Giải quyết chuyện này tốt thì tôi sẽ cho cậu mười phần thịt hầm, điều kiện này đủ hấp dẫn chứ."



Hồ Béo thẳng thừng từ chối mà không thèm suy nghĩ: "Tôi không giúp cô."



Có lấy thịt ra dụ dỗ cũng vô ích, nó sẽ không chạm đến một ngón tay của Lạc Tĩnh Nghiên.



"Làm theo những gì tôi nói, tôi tuyệt đối không lừa gạt cậu, chắc chắn tôi sẽ cho cậu ăn thịt."



“Tôi không ăn."



"Mười lăm phần."



"Bao nhiêu cũng không làm.”



"Con mèo chết tiệt này!"



Trang Phỉ Phỉ tức giận: "Nếu cậu đã không giúp tôi làm việc thì vĩnh viễn đừng ăn bắt cứ thứ gì trong không gian của tôi nữa."



Vào lúc đêm khuya, Hỗ Béo muốn ra khỏi không gian để đi tìm Hắc Hỗ nhưng phát hiện Trang Phi Phỉ đã kích hoạt hạn chế trong không gian, nó căn bản không thể đi ra ngoài được. Nó bèn nghĩ ra một cách: "Chủ nhân, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi có thể đánh người giúp cô, cô thả tôi ra ngoài đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận