Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 530: Tăng Cường Rèn Luyện 2

Chuong 530: Tang Cuong Rèn Luyện 2



Triệu Quân xem xong, lập tức trả lại huy hiệu cho Tiết Ngạn Thần. Tiết Ngạn Thần bỏ huy hiệu vào túi bên trong áo bông de tránh lại bị mắt.



"Chắc là do tôi may mắn. Hôm nay tôi lên núi tìm thấy nó trong một cái hố, lúc trước chúng ta đã từng đi qua nơi đó, có lẽ do lúc ấy sơ suất nên không phát hiện ra."



"Cho dù nói như thế nào thì cuối cùng cũng tìm được rồi. Rốt cuộc không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng nữa. Khi nào thì chúng ta báo cáo chuyện này cho quân khu?”



"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Chúng ta lập tức xuống huyện thành để đánh điện báo đi."



"Được."



Giữa trưa hai người cơm nước xong không bao lâu thì lập tức cùng nhau đến huyện để gửi điện tín báo cáo việc với quân khu.



Ba ngày sau, bên phía quân khu đã phái người tới đây, không chỉ lấy huy hiệu đi mà còn yêu cầu đại đội tạm thời hạn chế Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân ra ngoài, phải chờ đến khi bọn họ trở về quân khu, tìm chuyên gia xác minh xem huy hiệu đã từng bị mở ra hay chưa. Sau khi xác nhận huy hiệu không có bất kỳ dấu vết bị cay mở nào thì mới có thể chứng minh Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân không làm gì với huy hiệu, cũng không đưa huy hiệu cho người khác. Đến lúc đó lệnh hạn chế mới có thể bị dỡ bỏ, sau đó sẽ tìm cơ hội đưa bọn họ trở lại quân đội.



Tuyết mùa xuân đến dữ dội và tan chảy cũng rất nhanh. Không bao lâu, tuyết đọng trên mặt đất đã tan hết.



Cuối cùng bên phía quân khu cũng đã hạ lệnh điều Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân trở lại quân đội. Ba ngày sau bọn họ sẽ phải lên xe lửa trở lại quân đội.



Trong ba ngày này từng phút từng giây Tiết Ngạn Thần đều muốn được ở bên Lạc Tĩnh Nghiên. Ngay khi nhận được tin tức anh đã đến điểm đại đội thanh niên trí thức Thắng Lợi, báo tin này cho Lạc Tĩnh Nghiên trước tien.



“Tĩnh Nghiên, bên trên đã thông báo, ba ngày sau anh và Triệu Quân sẽ lên xe lửa rời khỏi nơi này." Anh rất không nỡ, từ phía sau cô ôm cô vào lòng.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nghe được tin tức này, tâm trạng của cô cũng giống như anh.



Con người có vui buồn tan hợp, trăng có tối sáng tròn khuyết.



Có lẽ cuộc chia tay ngắn ngủi chỉ là khởi đầu cho cuộc tái hợp tốt hơn sau này.



Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không tỏ ra buồn bã.



Anh tựa cằm lên vai cô, thì thầm vào tai cô: "Bây giờ chia tay là để sau này chúng ta có thể bên nhau tốt hơn, Tĩnh Nghiên, chờ anh."



Cô gật đầu: "Ừ, em sẽ chờ anh."



"Trong thời gian anh không có ở đây, em không được phép thích những người đàn ông khác."



Lạc Tĩnh Nghiên cười cười: "Trừ khi anh ta giỏi hơn anh. Anh cho rằng em sẽ gặp được người như vậy sao? Anh phải có lòng tin vào chính mình.”



"Anh có niềm tin vào bản thân." Anh cười có chút ngốc nghếch, sau đó xoay người Lạc Tĩnh Nghiên lại, hơi cúi đầu, giữ cô ngang tầm mắt với mình: "Còn nữa, trong khoảng thời gian anh không ở bên cạnh, em nhất định phải nhớ đến anh." "Được." Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Anh cũng phải nghĩ đến em."



"Bây giờ anh không muốn rời xa em." Anh lại ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.



Sau khi hôn xong, Tiết Ngạn Thần thành thục giơ tay gạt sợi tóc trên trán cô.



"Tinh Nghiên, trước khi anh đi, chúng ta lại đi xem phim khác đi."



"Được."



"Chiều nay, được không?"



"Được."



Khi Triệu Quân biết mình sắp trở lại quân đội, anh ấy vừa vui mừng vừa hơi thấp thỏm. Cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như đạt được chiến thắng theo từng giai đoạn trong công việc. Khi đến họ chỉ có một mình, nhưng khi chuẩn bị rời đi thì trong lòng lại có thêm một cô gái. Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy quyết định trước khi rời đi phải làm một việc lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận