Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1087: Đòi Bồi Thường 2

Nhưng khi cô ấy nhân hàng cũng đã kiểm tra cần thận, thực sự không phát hiện ra có cái nào bị chuột cắn, chẳng lẽ là do mình chủ quan nên kiểm tra sai sao.



Cô ấy nhìn về phía Tống Thanh Tùng và Tiết Ninh Nam: "Hai người có chắc chắn là thức ăn tôi bán có vấn đề sao? Có lẽ là do hai người ăn những thứ khác, hoặc là bị cảm lạnh nên mới tiêu chảy”



"Không hề, cơm với bánh bao chúng tôi hay ăn không bị làm sao cả, chỉ sau khi ăn đồ mua ở chỗ cô mới có hiện tượng đau bụng ởi ngoài, đồng chí, cô đi với tôi đến cục cảnh sát một chuyến, chúng ta đến trước mặt đồng chí cảnh sát để nói cho rõ ràng"



"Hai người nghĩ kỹ lại chút đi, có phải ăn trứng đồ ăn nào đó bị hỏng hay không.”



"Không hè, chúng tôi chắc chắn là đồ ăn của cô có vấn đề."



"Oa oa oa."



Cơ thể của Bội Bội vốn yếu ớt, nhìn thấy người khác cãi nhau với mẹ, dọa nó khóc lớn.



"Hu hu hu, mẹ ơi, Bội Bội sợ lắm, bọn họ thật là hưng dữ."



Thịnh Du Vãn bế đứa bé lên, vỗ vỡ lưng nó, dỗ dành: "Bội Bội đừng sợ, đừng sợ!"



Bởi vì sự việc quá huyên náo, rất nhanh đã làm mọi người trong phiên chợ chú ý đến, rất nhiều người đều tới đây hóng chuyện.



Một số người không rõ chân tướng, sau khi nghe thấy Thịnh Du Van bán đồ ăn có vấn đề, đều vội vàng biểu thị: "May mắn tôi sớm biết nàng bán thức ăn có vấn đề, sau này tôi không mua thức ăn của cô ta nữa."



"Trước đây tôi hay mua đồ ăn của cô ấy, cũng không thấy xảy ra chuyện gì, nhưng mà, sau này tôi cũng không mua nữa, thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện, ở đây có rất nhiều người bán thức ăn, đi mua của người khác là được rồi."



Tiết Ninh Nam trực tiếp đi vào kéo tay Thịnh Du Van: "Vị nữ đồng chí này, cô đi theo chúng tôi đến cực cảnh sát một chuyến đi. Nếu như cô trong sạch, vậy thì không cần phải sợ hãi."



Thịnh Du Vãn không muốn đi cục cảnh sát, thứ nhất, cô ấy còn phải đem theo hai đứa bé, cơ thể con gái cô lại yếu ớt, mang theo nó ra bán thức ăn đã rất khó khăn, không còn sức để mà đi đến cục cảnh sát giải quyết vụ này. Thứ hai, đi cục cảnh sát có thể trả lại trong sạch cho mình hay sao? Bởi vì cô ấy thực sự không chắc có phải thức ăn của mình có van đề hay không.



Cô ấy cũng chưa bao giờ cãi nhau với người khác, lần đầu gặp phải việc như vậy, thực sự không biết nên làm thế nào cho đúng.



Con gái cô còn đăng vùi đầu trong ngực mình cố nín tiếng khóc nghẹn ngào, cô ấy cảm thấy cô cùng nóng ruột, để nhanh chóng giải quyết vụ này, cô ấy lấy từ trong túi ra máy tờ tiền lẻ, đếm đi đếm lại, toàn bộ chỉ có hơn một tệ hai, toàn bộ đưa cho Tống Thanh Tùng.



"Đồng chí, tôi cũng không biết có phải đồ ăn của tôi có vấn đề hay không, nếu quả thực là thức ăn tôi bán có vấn đề, đây là tất cả tiền tôi kiếm được trong ngày hôm nay, tôi đưa hết cho hai người làm tiền bồi thường, có thể bỏ qua chuyện này hay không?”



Tống Thanh Tùng và Tiết Ninh Nam cũng không chịu nhận, Tiết Ninh Nam nói: "Cô hại bọn tôi tiêu chảy cả một ngày, suýt nữa thì chết, chỉ cầm hơn một tệ đã muốn đuổi người?" Bọn họ càng hung dữ, Bội Bội khóc càng to, ngay sau đó liên tục ho khan, không thể nào ngừng được.



"Mẹ ơi, con khó chịu quá, ngực của con đau quá."



"Bội Bội, mẹ không bán thức ăn nữa, mẹ dẫn con đi bệnh viện có được hay không."



Tiết Ninh Nam lại giữ chặt tay cô ấy: "Việc của chúng ta còn chưa nói rõ ràng, cô không thể đi được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận