Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 226: Trận Tuyết Rơi Đầu Tiên Của Mùa Đông 1

Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Thanh niên trí thức Trang, ở đây tôi cũng không có thứ gì tốt có thể chiêu đãi cô, mong cô thứ lỗi cho."



"Không sao, tôi đến đây chỉ vì muốn làm quen với thanh niên trí thức Lạc một chút. Phải rồi thanh niên trí thức Lạc, tôi nghe chị Như Ý nói, cô và em trai của cô cùng nhau xuống nông thôn, vì sao mà hai chị em đều đến nông thôn vậy?”



"Bởi vì chính sách ấy, chính sách yêu câu mỗi hộ gia đình nhất định phải có một thanh niên xuống nông thôn hỗ trợ xây dựng đất nước, nhà chúng tôi cũng không ngoại lệ. Mà em trai tôi khá nỗi loạn, thấy tôi muốn xuống nông thôn thì nó cho là rất vui nên lập tức đi theo. Vậy còn thanh niên trí thức Trang thì sao, vì sao cô muốn xuống nông thôn?"



Mặc dù cô biết vì sao Trang Phi Phỉ phải xuống nông thôn.



Trang Phi Phỉ không giấu diem: "Ban đầu nhà tôi muốn chị kế tôi xuống nông thôn, tuy nhiên mẹ kế lại bí mật đưa tôi xuống nông thôn vì muốn tôi thay chị ấy xuống nông thôn, sẵn tiện để chị ấy thay thế vị trí công tác của tôi. Nhưng không sao, tôi không quan tâm, tôi nghĩ tôi vẫn sống rất tốt dù là sống ở đâu."



Lạc Tĩnh Nghiên âm thầm lắc đầu, nữ chính vừa mở miệng đã lập tức nói dối mình, không ho là người dối trá nhất trong sách.



Nữ chính cũng không phải là bị mẹ kế đưa xuống nông thôn, cô ta không có mẹ kế, chỉ có mẹ ruột, mà bởi vì nguyên chủ không tìm được công việc nên không thể không xuống nông thôn, trước khi cô ta xuống nông thôn còn trộm rất nhiều tiền trong nhà.



Ôi trời, tam quan của nữ chính này chính là sự tồn tại huỷ diệt như vậy.



Lạc Tinh Nghiên nói: "Vậy cô khá đáng thương, cũng rất kiên cường."



Trang Phỉ Phỉ không tìm được tin tức hữu ích gì từ chỗ Lạc Tĩnh Nghiên nên chuẩn bị trở về ký túc xá.



Trước khi rời đi, cô ta nhìn thấy Hắc Hổ lười biếng nằm trên giường đất.



Lạc Tinh Nghiên hóa ra cũng có một con mèo. Nhưng con mèo đó chắc chắn là một con mèo bình thường, không thể so sánh với con mèo trong không gian của cô.



Có câu "Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh". Ngày hôm sau, mặt trời đã lên nhưng thời tiết lại cực kỷ lạnh giá. Lãnh đạo nhà trường sợ tuyết rơi sẽ làm sập nhà đè trúng học sinh nên đã thông báo cho học sinh không cần đến trường từ trước khi tuyết rơi.



Bên ngoài trời đông giá rét, bởi vì diện tích phòng của Lạc Tĩnh Nghiên nhỏ nên có lò sưởi, ấm hơn nhiều so với ký túc xá của các thanh niên trí thức.



Lạc Trường Thiên cởi giày, ngồi trên giường làm bài tập, đồng thời dùng chăn đắp chân. Lạc Tĩnh Nghiên cũng ngồi trong chăn, tiếp tục đan áo len, cuộc sống bình yên và thoải mái.



Các thanh niên trí thức khác cũng đều chui vào chăn, không dám ra ngoài.



Trang Phỉ Phỉ nghĩ đến chuyện của Lục Thừa Dã, đây chính là lão đại của giới kinh doanh trong tương lai. Cô ta phải nhanh chóng bám vào chân của anh ta.



Tuy nhiên, cũng không cần quá gấp vì trong nguyên tác Lục Thừa Dã đến ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, vẫn còn rất sớm. Cô ta sẽ đợi thêm một khoảng thời gian, khi thời tiết ấm áp hơn một chút sẽ đi tìm anh ta.



Vì ba Lạc và mẹ Lạc sắp đến, Lạc Tĩnh Nghiên phải gấp rút làm một chiếc chăn để cho ba Lạc và mẹ Lạc đắp.



Cô vào không gian làm thêm vào ban đêm, mỗi ngày hai tiếng, cuối cùng cũng làm xong một chiếc chăn trước khi ba Lạc và mẹ Lạc đến.



Ngày hôm sau cũng là ngày ba Lạc và mẹ Lạc bị đưa xuống đây.



Lạc Tĩnh Nghiên không nói với Lạc Trường Thiên. Buổi trưa, cô nhìn thấy ở gần chuồng bò, đại đội trưởng và một tiểu đội trưởng dùng xe bò đưa ba Lạc và mẹ Lạc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận