Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 052: Sao Lại Là Cậu? 2

Lâm San San nghe thấy thế sắc mặt liền nhanh chóng u rũ, ánh mắt cũng thu lại.



Đỗ Nghệ Nam tiếp tục nói: "Chị họ của tôi theo đuổi anh ta, anh ta nói anh ta không muốn, nhưng tôi lại thấy do anh ta sợ bị phát hiện lực bất tòng tâm' nên mới từ chối người ta đó."



Lâm San San cảm thấy hơi mắt mác, khó khăn lắm mới gặp được người đúng ý mình thì kết quả lại người không có khả năng.



Tàu lửa cứ xình xịch chạy về trước, thắm thoát đó đã đến giờ cơm trưa. Lạc Tĩnh Nghiên lấy trứng kho và bánh nướng từ trong túi ra rồi ăn cùng Lạc Trường Thiên.



Quan hệ của hai cô gái ngồi đối diện xem ra rất thân thiết, hai người họ cùng nhau ăn bánh bao hấp và dưa muối.



Bởi vì lương thực quý giá cho nên thịt kho trứng hay là bánh bao bột mì, bánh ngô thì đều rất an phận chỉ ăn đồ của mình. Nhưng cũng có người không an phận, thấy đồ ăn mình mang theo không ngon thì liền muốn ăn của người khác.



Trứng kho và bánh bột nở của Lạc Tĩnh Nghiên làm rất thơm, lúc cô làm đã kiềm chế tay nghề của mình lại rồi nhưng vẫn làm ra thành quả thơm như thế.



Nhưng nếu làm không ngon thì tự cô sẽ ăn hết.



Có một cô gái tên là Trương Hồng Hà ngồi bên cạnh không biết xấu ho mà đưa tay ra.



"Đồng chí, trứng kho cô làm mùi thơm thật đó, có thể cho tôi một cái được không?”



Lạc Tĩnh Nghiên thầm nói, đây rốt cuộc là điều kỳ diệu lạ thường gì vậy.



Đồ ăn của người ta ngon thì nhất định phải cho cô ta sao?



Lạc Tĩnh Nghiên thẳng thắn từ chối: "Điều cô nói đúng là thú vị thật đấy, đồ ăn của tôi ngon thì đến lượt cô sao? Tự chúng tôi đây còn chưa đủ ăn. Cô muốn ăn ngon thì đồ ăn ở toa căn tin nhiều mà, cô qua đó đi. Nếu không thì xin nhân viên phục vụ xem một ít thử, xem bọn họ có cho cô miễn phí hay không."



Trương Hồng Hà cong đầu: "Đồng chí, tôi không ăn miễn phí của cô đâu, tôi có thể trao đổi với cô mà.”



Lạc Tĩnh Nghiên hừ một tiếng: "Dựa vào gì mà tôi phải trao đổi với cô?"



Trương Hồng Hà thấy cô không muốn thì nói: "Đồng chí, sao cô lại hẹp hòi thế chứ. Cô không cho miễn phí thì cũng được đi, tôi dùng đồ để đổi với cô thì cô cũng chê đồ của tôi. Cô ăn không được bánh ngô, tôi thấy cô không hề có chút tinh thần chịu đựng khó khăn để cống hiến gì cả. Sau khi đến nông thôn nhất định sẽ bày ra vẻ điệu bộ của đại tiểu thư nhà tư bản, làm mắt mặt thanh niên tri thức chúng ta.”



Cô ta cố ý nói lớn tiếng khiến cho những người xung quanh đều nghe thấy được. Mọi người nhao nhao đưa mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên rất muốn cho Trương Hồng Hà mấy cái tát.



Cái đồ chết tiệt, lại muốn chửi rủa cô ta.



Lâm San San thấy vậy, vội vàng đỗ thêm dầu vào lửa, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "nhìn xem, có người sắp về quê rồi, mà vẫn hành động như tiểu thư nhà tư bản, xem ra ở trong thành phố hưởng thụ vẫn chưa đủ cơ." Lạc Tĩnh Nghiên kìm nén cơn tức giận, nói với Lâm San San và Trương Hồng Hà: "Tôi thấy hai người quái gở giống nhau, phối hợp với nhau cũng không tôi a, nên cùng một băng đảng với nhau đấy. Cô ta nhất quyết muốn đem bánh mì cho tôi, đó là do cô ta chê bánh mì của mình khó ăn, cô ta không thể chịu khổ, ngược lại lại muốn đồ của tôi, tôi thấy đây chính là hành vi cướp bóc. Còn mặt dày tiếp cận người khác để xin đồ ăn, cô ta không những không biết xấu hổ, ngược lại lại tự hào về điều này, loại người như vậy mới làm mất bộ mặt của thanh niên tri thức chúng tôi đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận